Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, cái nam nhân đáng chết này, cười lên lại dễ nhìn đến như thế vậy, ông trời thật quá bất công, rõ ràng bên trong lòng dạ hiểm độc đen tối, con người âm hiểm vô cùng, nhưng lại có tướng mạo bên ngoài đẹp đến như vậy, thật là một tai họa.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lần nữa hừ lạnh: "Vương gia cũng là để cho ta có thêm thật nhiều kiến thức, đường đường là một vương gia thế nhưng nói không giữ lời, không biết người khác biết sẽ cười nhạo vương gia như thế nào."
Thanh âm từ tính lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên vang lên.
"Ngươi nghĩ có người dám nói xấu bổn vương sao? Còn ngươi nữa đây là cho phép khích tướng sao? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ mắc mưu sao?"
Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm tỏ vẻ kiêu căng hiểu rõ.
Hai mắt Vân Thiên Vũ hiện đầy lo lắng, quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên có thể không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, nàng liền vô cùng phát điên, nàng làm nhiều như vậy, hắn vậy mà không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, quá đáng hận, quá tức giận.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái: "Được, ta coi như đã nhìn thấu vương gia, sau này vương gia nói bất kỳ chuyện gì, ta cũng sẽ không tin tưởng nữa."
Nàng vừa nói vừa lướt qua Tiêu Cửu Uyên đi ra ngoài.
Bất quá mới vừa đi vài bước, liền nghe được Tiêu Cửu Uyên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071057/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.