Editor: Huynhnhu142 
Vân Thiên Vũ ngủ mê man, ước chừng ngủ thẳng trời tối mới tỉnh lại. 
Nàng mở mắt, thấy bốn phía một mảnh bóng tối, một chút ánh đèn cũng không có. 
Bất quá ngoài cửa sổ vẫn có ánh trăng yếu ớt chiếu bắn vào. 
Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy một người nằm ở trước giường nàng không nhúc nhích, một cái tay lại nắm thật chặt tay nàng. 
Vân Thiên Vũ nhìn cái tay kia, gầy trơ xương, một mảnh tịch hoàng, nhìn một cái liền biết đây là dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành. 
Thấy bàn tay nắm chặt tay của nàng, nàng không khỏi nhớ lại bàn tay của nghĩa phụ, trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt át. 
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, là nghĩa phụ từ trong cô nhi viện nhận nuôinàng, không chỉ như thế, hắn còn tận tâm tận lực dạy nàng y thuật. 
Nghĩa phụ y thuật rất cao, thế nhân đều gọi ông là dược lão. 
Hắn cả đời không có lấy vợ, không có con cái, đem tất cả tâm huyết đều đặt ở trên người của nàng. 
Thật may là nàng thiên phú cực cao, rất nhanh kế thừa tất cả của nghĩa phụ,thậm chí y thuật so nghĩa phụ còn muốn lợi hại hơn, nàng vĩnh viễn nhớthời điểm nghĩa phụ biết nàng y thuật cao hơn ông, cặp mắt kia phát raánh sáng, tràn đầy vui mừng, cao hứng vỗ vai của nàng, vui vẻ giống nhưđứa bé. 
”Tiểu Vũ mao, nghĩa phụ thật cao hứng khi con cóđược thành tựu như vậy, nghĩa phụ thật may mắn năm đó dẫn con từ trongcô nhi viện ra ngoài, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3070741/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.