Buổi chiều, lúc Hồng Tiêu đang hầu hạ Mạc Tử Ngọc uống thuốc, Lưu Sưởng Thanh đến thăm. 
Hắn cầm lấy chén thuốc, thở dài nói: “Ta thực xin lỗi ngươi.” 
Mạc Tử Ngọc nhìn khuôn mặt thanh tuấn nhỏ nhắn này đang nhăn lại thành một đoàn trong lòng cảm thấy buồn cười: “Ngươi sao phải xin lỗi?” 
“Lúc ta đồng ý đem ngươi đến bãi săn có nói sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, đem ngươi hoàn chỉnh quay về, hiện tại ngươi lại bị trọng thương như vậy, chẳng lẽ không phải là ta nói lỡ sao?” Lưu Sưởng Thanh lại thở dài, “Ta cũng cảm thấy không có mặt mũi tới nhìn ngươi, nhưng ngươi nhất định phải tốt lên.” 
“Ngươi yên tâm, vết thương này của ta chỉ là ngoại thương mà thôi, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là tốt.” Mạc Tử Ngọc muốn giơ tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Lưu Sưởng Thanh, nghĩ thầm nếu là con của mình có thể bình an lớn lên, nhất định cũng có thể trưởng thành thành một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác* 
(*) xinh như tượng ngọc:”> 
Trong lòng liền nổi lên một trận chua xót, dộng tác giơ tay lại kéo thêm đau đớn ở vết thương, Mạc Tử Ngọc hít một hơi khí lạnh thu tay về, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi nên làm cái gì làm gì, thật sự không cần lo lắng đâu.” 
“Ta mang theo một chút đồ bổ cho ngươi, ngươi phải dùng thật tốt, bồi bổ thân thể, chớ đừng để cho bà già có lòng dạ hiểm độc đó cướp. Nếu ngươi muốn ăn gì, chỉ cần để Lục Tiếu đến nói cho ta, ta đương nhiên sẽ tìm tới cho ngươi.” Lưu Sưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-kinh-hoa-nhat-pham-doc-y/194309/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.