Giản Úc được Lục Chấp dắt đi, rất nhanh đã tới khách sạn.
Nhân viên khách sạn lập tức nghênh đón: "Lục tổng, Giản tiên sinh, xin hỏi hai vị cần giúp gì ạ?"
Thanh âm Lục Chấp trầm ổn nói: "Phiền cô lấy giúp tôi một hòm thuốc."
Nhân viên lập tức gật đầu: "Vâng, xin ngài chờ một lát, tôi sẽ đi lấy ngay."
Lúc này, Lục Chấp nắm tay Giản Úc, bảo cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó hắn quỳ một chân, cẩn thận xem xét tình huống ngón tay của Giản Úc: "Còn đau không? Anh sẽ xử lý cho em ngay bây giờ."
Giản Úc lắc đầu: "Không đau lắm, thật ra không cần thoa thuốc cũng được, chỉ là bị kẹp một cái mà thôi."
Ánh mắt Lục Chấp thâm trầm, nghiêm túc nói: "Tình huống thân thể của em không giống với người khác."
Thể chất của Giản Úc rất ốm yếu, tuy rằng khoảng thời gian này khí sắc đã dưỡng lên không ít, trên mặt cũng có chút thịt, nhưng nói tóm lại, cậu vẫn là dễ bệnh hơn so với người bình thường.
Vì vậy, Lục Chấp đối với thân thể của Giản Úc luôn đặc biệt để ý, bình thường chỉ cần có chút vết thương nhỏ, hắn đều sẽ nghiêm túc xem xét.
Rất nhanh, nhân viên đã đưa hòm thuốc tới, cô quan tâm hỏi: "Xin hỏi hai vị là ai bị thương, có cần tôi giúp liên hệ với nhân viên y tế hay không ạ?"
Sau đó hắn nói với Giản Úc: "Nào, đưa tay ra đây."
Giản Úc vươn tay phải ra.
Trên ngón trỏ có một vết nhỏ màu trắng, bây giờ cũng đã không còn thấy rõ nữa rồi.
Mặc dù vậy, Lục Chấp vẫn vô cùng cẩn thận.
Hắn lấy thuốc khử trùng thấm vào bông, rồi bôi lên ngón tay của Giản Úc.
Động tác của hắn cẩn thận tỉ mỉ, cứ như là ngón tay của Giản Úc đặc biệt yếu ớt, vừa chạm vào sẽ bị rách da vậy.
Nhân viên vẫn chưa rời đi ngay, mà cung kính đứng một bên, chờ Lục Chấp tiếp tục phân phó.
Trong quá trình này, cô mở to hai mắt nhìn ngón tay của Giản Úc, nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra chỗ nào bị thương.
Trong lòng cô cực kỳ tò mò, muốn hỏi Giản Úc rốt cuộc là bị thương gì, nhưng ngại khí thế cường đại của Lục Chấp, nên căn bản không dám mở miệng hỏi.
Cũng chính là lúc này, cô mới hiểu được những báo cáo kia đều là sự thật, tổng tài tập đoàn Lục thị quả nhiên là một người sủng vợ như mạng!
Bên này, đầu tiên Lục Chấp khử trùng ngón tay cho Giản Úc, sau đó dán cho cậu một miếng dán vết thương.
Sau khi dán xong, hắn ngước mắt nhìn Giản Úc: "Nếu còn đau, thì nói cho anh biết nhé."
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Lục Chấp sửa sang lại hòm thuốc, sau đó đứng dậy, hỏi ý kiến của Giản Úc: "Kế tiếp em muốn đi đâu chơi?"
Giản Úc nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc ánh mắt sáng ngời hỏi: "Chúng ta có thể đi câu cá không? Nói không chừng còn có thể câu được tôm, sau khi câu được, chúng ta có thể nướng lên ăn."
Lục Chấp gật đầu: "Được, em muốn đi thì đi."
Nhân viên đứng bên cạnh tương đối có mắt nhìn, cô thấy thế liền lập tức nói: "Khách sạn của chúng tôi có thiết bị câu cá, để tôi sắp xếp cho hai vị."
20 phút sau, hai người đến địa điểm câu cá.
Nhân viên đã chuẩn bị cần câu, ghế, xô và các thiết bị cần thiết khác cho họ.
Ánh mắt Giản Úc tràn đầy nóng lòng muốn thử, cậu kích động ngồi xuống một cái ghế trong đó, rồi nghiêng đầu nói với Lục Chấp: "Em nhất định sẽ câu được thật nhiều cá với tôm, sau đó tối nay làm một bữa hải sản nướng cho anh ăn."
Lục Chấp nhếch mày: "Vậy sao?"
Giản Úc hừ nói: "Có phải trong lòng anh đang cười trộm em hay không?"
Lục Chấp ung dung ngồi ghế bên cạnh: "Không có, anh chờ đồ nướng của em."
Giản Úc ôm ý nghĩ nhất định phải biểu hiện thật tốt, cậu cầm cần câu, nghiêm túc bắt đầu câu cá.
Gió biển thổi nhè nhẹ, làm tóc mái của cậu bị hất ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Lục Chấp nhìn thấy cảnh này, hắn lấy di động ra, chụp một tấm cho Giản Úc.
Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp đang chụp ảnh, cậu nghiêng đầu qua, chớp chớp mắt với Lục Chấp: "Em nhớ anh không thích chụp hình mà?"
Lục Chấp bỏ điện thoại vào trong túi, một lần nữa cầm lấy cần câu: "Ừ, đúng là không thích."
Hắn không thích chụp ảnh, chỉ thích chụp Giản Úc mà thôi.
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp một lúc, sau đó cậu thu hồi tầm nhìn tiếp tục câu cá.
Người đàn ông này thật sự không thích chụp ảnh sao?
Vậy sao vừa nãy anh ấy lại cầm điện thoại chụp ảnh?
Sau một tiểu kịch trường nhỏ như vậy, hai ngườ tiếp tục câu cá.
Thái độ câu cá của Giản Úc vô cùng nghiêm túc, đôi mắt vẫn dính vào cần câu.
Nhưng mà, cho dù như vậy, nửa ngày cậu vẫn chưa câu được một con cá nào.
Lục Chấp thì ngược lại, rõ ràng bộ dáng của hắn trông rất nhàn nhã thoải mái, vậy mà trong thời gian ngắn đã câu được vài con cá rồi.
Giản Úc trơ mắt nhìn Lục Chấp câu được con cá thứ năm, cậu vừa kinh ngạc vừa buồn bực mà nói: "Vì sao em mãi không câu được cá?"
Rõ ràng cậu so với Lục Chấp còn nghiêm túc hơn, kết quả cá lại không mắc câu của cậu.
Lục Chấp nhướng mày nói: "Xin lỗi, vấn đề này anh cũng không thể trả lời em được."
Nói xong không bao lâu, Lục Chấp lại câu được một con tôm lớn.
Xô bên này của Giản Úc, vẫn trống rỗng, cậu hoàn toàn có chút ngồi không yên nữa, chờ mong mà nhìn Lục Chấp: "Em có thể đổi chỗ với anh được không?"
Lục Chấp gật đầu "Có thể".
Vì thế, hai người trao đổi chỗ ngồi.
Nhưng mà.....
Cho dù có thay đổi chỗ ngồi, Giản Úc vẫn không thể câu được một con cá nào, mà Lục Chấp lại câu được thêm mấy con nữa, xô của hắn cũng sắp không chứa nổi nữa rồi.
Giản Úc có chút trông mong mà nhìn Lục Chấp: "Vì sao anh luôn có thể câu được, mà em thì không thể?"
Vấn đề này, Lục Chấp thật đúng là không có cách nào trả lời cả, dù sao là cá mắc câu, hoàn toàn là dựa vào vấn đề xác suất.
Nhưng nhìn bộ dáng uất ức của Giản Úc, hắn vẫn nói: "Vậy thì anh không câu nữa, em câu một mình thử xem."
Nói xong, hắn kéo cần câu lên.
Giản Úc lập tức vui vẻ, sau đó cậu chỉnh đốn lại, tiếp tục câu cá.
Hôm nay cậu nhất định phải câu được một con, đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm.
Giản Úc đang nín thở ngưng thần câu cá.
Lúc này, cần câu của cậu đột nhiên di chuyên.
Giản Úc kinh hỉ không chịu được: "Có động tĩnh rồi."
Lục Chấp một bên chỉ huy: "Nhanh lên, lập tức kéo cần câu lên."
" Vâng."
Giản Úc vui mừng, lập tức thu hồi cần câu, sau đó liền thấy được, quả nhiên có một con cá bị mắc câu.
Giản Úc vui vẻ nói: "Câu được rồi, cuối cùng em cũng câu được cá rồi!"
Lục Chấp sờ sờ đầu của cậu, trong mắt mang theo ý cười: "Ừ, rất lợi hại."
Nói xong, hắn giúp Giản Úc lấy con cá mà cậu đã vất vả lắm mới câu được ra, bỏ vào trong xô nước của Giản Úc.
Hai người câu cá suốt hai tiếng đồng hồ.
Từ đầu đến cuối, Giản Úc chỉ câu được duy nhất một con cá này.
Cậu ngồi xổm bên xô nước của mình, nhìn con cá cô đơn kia, nhìn một hồi, sau đó ngước mắt lên nói với Lục Chấp: "Tối nay em sẽ nướng con cá này cho anh ăn."
Lục Chấp dựa vào lan can bên cạnh, hai tay khoanh lại trước ngực, nhướng mày nói: "Chỉ cho mình tôi thôi sao?"
Giản Úc hỏi ngược lại: "Anh không muốn ăn sao?"
Lục Chấp dừng một giây, gật đầu nói: "Muốn ăn."
Giản Úc: "......"
Cậu nghi ngờ một giây dừng lại kia của Lục Chấp, là bởi vì hắn nghĩ tới trù nghệ của cậu không tốt.
Giản Úc hừ nói: "Anh không ăn thì thôi, em ăn một mình cũng được."
Mỗi lần cậu ăn cơm mình nấu, căn bản nếm không ra có vấn đề gì, hết lần này tới lần khác, những người còn lại đều cảm thấy hương vị kỳ quái.
Lục Chấp rời khỏi lan can, đứng thẳng dậy: "Đi thôi, về khách sạn."
" Vâng."
Giản Úc vừa trả lời, vừa cân nhắc xem có nên tìm một video hướng dẫn cách nướng cá hay không.
Nếu cậu học từng bước trong video, có lẽ sẽ không đến mức ăn không nổi chứ?
Buổi tối.
Tất cả mọi người tụ tập trên bãi cỏ bên ngoài khách sạn.
Mọi người đều chơi cả ngày, nên đã rất quen thuộc với nhau, ai nấy đều thoải mái nói chuyện, bàn xem ngày mai còn muốn chơi cái gì.
Lúc Giản Úc và Lục Chấp xuất hiện, xung quanh rõ ràng yên tĩnh hơn một chút.
Cơ bản ở đây đều là nhân viên của tập đoàn Lục thị, bọn họ đối với Lục Chấp có một nỗi sợ hãi theo bản năng, cho dù bây giờ mọi người đều đang nghỉ phép, nhưng họ luôn cảm thấy một giây sau Lục tổng sẽ lại sắp xếp công việc cho bọn họ.
Cũng may, Lục Chấp không nhìn về phía bọn họ, toàn bộ lực chú ý của hắn đều chỉ đặt trên người của Giản Úc, điều này làm cho nhân viên thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục trò chuyện với nhau.
Bởi vì có rất nhiều người, khách sạn đã chuẩn bị sẵn một số kệ nướng.
Giản Úc đi tới một cái kệ nướng trong đó, cậu lấy điện thoại ra, rồi bắt đầu mở một video dạy nướng cá.
Blogger trong video giới thiệu một cách nướng cá vừa đơn giản lại rất ngon, Giản Úc dự định sẽ làm theo.
Lục Chấp đi theo cậu, thấy cậu mở video hướng dẫn ra, hắn nhếch khóe môi một chút: "Nghiêm túc như vậy sao?"
Giản Úc gật gật đầu: "Đương nhiên rồi, lần này em sẽ học theo video, sẽ không có khả năng phạm phải sai lầm gì đâu."
Lục Chấp trầm mặc trong chốc lát.
Giản Úc: "......"
Cậu mất hứng nói: "Anh không tin?"
Lục Chấp cười nói: "Tin."
Giản Úc: "....."
Cậu cảm thấy dù ngoài miệng Lục Chấp nói tin, nhưng trong lòng khẳng định là không tin.
Thật đáng ghét!
Giản Úc nóng lòng muốn chứng minh mình có thể làm được, cậu đưa điện thoại cho Lục Chấp: "Nào, giúp em cầm một lát, khi đến một bước nào đó, anh ấn tạm dừng hộ em."
" Được."
Lục Chấp không từ chối, hắn thoải mái mà cầm lấy điện thoại.
Giản Úc bắt đầu xắn tay áo, tư thế cũng giống như blogger.
Sau khi cậu xắn tay áo của mình lên gọn gàng rồi, cậu đặt cá vào trong một cái chậu, chuẩn bị gia vị, sau đó bắt đầu ướp cá.
Cũng may nhân viên khách sạn đã giúp cậu làm cá sạch sẽ trước, cậu chỉ cần tiếp tục các bước tiếp theo là được.
Giản Úc đặt cá vào chậu, sau đó liền khựng lại, cả người đều cứng đờ.
Gia vị cho vào sao lại phức tạp như vậy chứ?
Bản thân cậu cũng không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu, đã gặp phải bước khó khăn rồi.
Lục Chấp cầm điện thoại, khẽ cười nhìn cậu: "Sao không tiếp tục?"
Giản Úc: "....."
Quên đi, bỏ gia vị theo tổ tiên mách bảo vậy.
Cậu tiến lại gần xem điện thoại: "Anh phát video chậm một chút, để em xem người ta bỏ gia vị như thế nào."
Lục Chấp cười một tiếng, sau đó bắt đầu cho video phát chậm lại.
Chờ sau khi blogger nói xong về phần gia vị, Giản Úc vội vàng nói: "Được rồi, tạm dừng đi, em phải làm từng bước một."
Lục Chấp nhấn nút tạm dừng.
Cứ đứt quãng như vậy, Giản Úc luống cuống tay chân làm theo video.
Lúc này, Tần Diễn cũng Lâm Bác Vũ đã thay quần áo, đang từ trong khách sạn đi ra.
Tần Diễn vĩnh viễn là bộ dáng nhiệt tình sáng sủa, hắn chạy vài bước đến bên cạnh Giản Úc, sau đó hưng phấn đến mức khoa tay múa chân: "Anh dâu, anh Lục, buổi chiều hai người bọn em đi lặn đó, cực kỳ thú vị luôn, ngày mai hai người có muốn đi cùng không?"
Giản Úc vừa lật cá trên vỉ nướng, vừa trả lời: "Không đi, hai người tự chơi đi."
Cậu đơn giản chỉ là không thích thể thao thôi, cậu chỉ muốn làm một con cá mặn lười biếng.
Thời gian gần đây, dưới sự "bức bách" của Lục Chấp, cậu không thể không chạy đêm, đây đã là cực hạn của cậu rồi, cậu sẽ không đi vận động thêm nữa đâu.
Tần Diễn thấy Giản Úc quả thật không có hứng thú, chỉ đành thôi.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của hắn liền rời đi, hắn nhìn chằm chằm vào con cá trên vỉ nướng, hét lên: "Anh dâu, anh tự nướng cá hả?"
Giản Úc ngước mắt nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Tần Diễn gãi gãi đầu: "Không, rất tốt."
Thật ra, hắn có chút không tưởng tượng nỗi, đến khi cá nướng xong thì sẽ có mùi vị gì.
Cuối cùng Giản Úc cũng nướng xong cá, chỉ cần ngửi một chút, cũng thấy không tệ lắm, có mùi thơm rất rõ ràng.
Tần Diễn vẫn canh giữ bên cạnh kệ nướng cá, dù trong lòng biết cá Giản Úc nướng ra hơn phân nữa là không được tốt lắm, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng: "Anh dâu, em có thể ăn thử một chút không?"
Giản Úc còn chưa kịp nói gì, Lục Chấp đã lạnh lùng trả lời: "Không được."
Tần Diễn nhất thời ấm ức nói: "Vì sao không được?"
Lục Chấp lạnh lùng nhìn hắn: "Không có phần của cậu."
Tần Diễn: "....."
Hắn thử đoán, sau đó thăm dò hỏi: "Có phải bởi vì con cá này được đích thân anh dâu nướng? Hay là do con cá này là do đích thân anh dâu câu?"
Lục Chấp lười để ý tới hắn, cũng không thèm trả lời.
Tần Diễn lại chuyển hướng về phía Giản Úc: "Anh dâu, có phải không?"
Giản Úc cười nói: " Con cá này là do hôm nay tôi bắt được, cũng đã nói sẽ nướng cho Lục Chấp ăn. Nếu không tôi nướng một con khác cho cậu nhé?"
Tần Diễn: "....."
"Không cần, em ăn no rồi, em ăn cẩu lương no rồi."
Chẳng qua dù nói như vậy, nhưng cá nướng xong, Tần Diễn và Lâm Bác Vũ vẫn được chia một ít, còn dư lại thì cho Lục Chấp.
Tần Diễn là người đầu tiên ăn, hắn gắp một miếng thịt cá nhỏ, lòng tràn đầy chờ mong mà bỏ vào miệng, sau đó biểu tình của hắn liền cứng đờ.
Chỉ là, miếng cá này cũng là do chính hắn cầu xin để được ăn, cho dù thế nào cũng phải cố gắng mà ăn cho hết.
Tần Diễn kiên cường ăn xong phần thịt cá thuộc về mình, sau đó đề nghị: "Anh dâu, vẫn là để đầu bếp của khách sạn làm thì hơn."
Nguyên liệu nấu ăn đêm nay còn rất nhiều, có sò điệp, mực, bít tết, v v, còn có một ít rau trộn, nếu như anh dâu nổi hứng muốn tự nấu nướng hết toàn bộ, vậy bữa tối hôm nay thật sự khó mà nói được.
Lâm Bác Vũ cũng ăn một miếng, sau đó dừng một giây nói: "Tôi cũng cảm thấy để đầu bếp nướng sẽ tốt hơn."
Giản Úc: "....."
Cậu không tin, tự mình gắp một miếng ăn thử, còn cẩn thận nhấm nháp một chút.
Nhưng mà cậu cảm thấy không có vấn đề gì mà.
Có lẽ đồ tự mình nấu, sẽ mang theo bộ lọc của riêng mình chăng?
Lúc này, Lục Chấp cũng đang ăn cá.
Lúc hắn ăn, không nhanh không chậm, cực kỳ vui mắt, vừa nhìn đã biết là từ nhỏ được giáo dưỡng rất tốt.
Giản Úc vội vàng dời ánh mắt sang người hắn, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Biểu tình của Lục Chấp không nhìn ra được cái gì: "Có thể nếm ra được mùi vị của cá."
Giản Úc: "....."
Đây là đang khen cậu hay là chê cậu vậy?
Giản Úc có chút ủ rũ nói: "Không ngon thì đừng miễn cưỡng ăn."
Xem ra cậu thật sự chỉ có thiên phú làm bánh ngọt mà thôi, còn những món khác thì không làm được, cho dù có làm theo hướng dẫn, cũng đều không được.
Lục Chấp cũng không dừng việc ăn cá lại, hắn trấn an nói: "Không có việc gì, ít nhất cũng chín."
Giản Úc: "....."
Nói như không nói.
Tần Diễn yên lặng lui sang một bên, nhỏ giọng nói với Lâm Bác Vũ: "Anh Lục làm sao có thể mặt không đổi sắc mà ăn cá đó được nhỉ? Hương vị đó thật sự rất kỳ lạ."
Lâm Bác Vũ nhìn hắn một cái: "Cho nên, Lục Chấp người ta có vợ, còn cậu thì không."
Tần Diễn: "......"
Nói chuyện bình thường không được sao, sao còn đả kích lòng tự trọng của người khác như vậy chứ?
Hắn còn muốn nói gì đó, Lâm Bác Vũ lại tiếp tục nói: "Đương nhiên, có khả năng là do Lục Chấp cảm thấy ngon, mặc kệ Giản Úc nướng cá có hương vị như thế nào, hắn đều cảm thấy rất tốt."
Tần Diễn: "Được rồi, tôi không hiểu phong tình."
Hơn mười giờ tối, Giản Úc và Lục Chấp cùng nhau trở lại khách sạn.
Giản Úc rửa mặt xong, mặc đồ ngủ tựa vào đầu giường, sau đó cầm lấy máy tính bảng ở bên cạnh lên xem.
Gần đây có một bộ phim hoạt hình mới, dù là cốt truyện hay phong cách vẽ đều rất là hấp dẫn, đang gây nên cơn sốt trên toàn thế giới.
Giản Úc cũng đang theo dõi bộ phim hoạt hình này, vừa vặn hôm nay ra hai tập mới, tất nhiên là cậu sẽ không bỏ qua.
Sau khi mở ra xem được một lúc, Lục Chấp từ phòng tắm đi ra.
Lục Chấp lên giường, ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu một cái: "Đang xem gì vậy?"
Giản Úc tự động tìm một tư thế thoải mái mà dựa vào trong lòng của hắn, sau đó giải thích: "Là một bộ phim hoạt hình đang nổi tiếng gần đây, anh có muốn xem với em không?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Anh không muốn xem."
Bình thường hắn thậm chí còn không xem phim, đừng nói tới xem phim hoạt hình.
Giản Úc nâng mắt lên nhìn hắn: "Nhưng hiện tại anh đang không có việc gì làm mà."
Đôi mắt của cậu trong suốt, sau khi tắm xong, vẫn còn đang ngập nước.
Lục Chấp không nhịn dược, cúi đầu hôn lên mí mắt của cậu một cái, sau đó trả lời: "Được, anh xem cùng em."
Giản Úc lập tức vui vẻ: "Anh chưa xem những tập trước đó cũng không sao, bộ phim hoạt hình này chủ yếu chữa lành, không có quá nhiều tình tiết phức tạp."
Lục Chấp: "Ừ."
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, xem xong hai tập phim hoạt hình.
Giản Úc tạm dừng ở đoạn cuối bộ phim, sau đó hỏi cảm giác của Lục Chấp: "Anh cảm thấy bộ phim này thế nào?"
Lục Chấp suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, chẳng qua sao trong bộ phim này, đàn ông cũng có thể sinh con được vậy?"
Giản Úc khiếp sợ: "Cái gì?"
Lục Chấp: "Vừa rồi không phải có một phân cảnh sinh con sao?"
Giản Úc nhất thời không biết nói gì: "...À à, thật ra, đó là một cô gái, chỉ là cắt tóc ngắn."
Lục Chấp nhướng mày: "Vậy sao?"
Giản Úc: "....."
Quả nhiên, tổng tài Lục thị trước đó chưa từng xem qua phim hoạt hình, nếu không làm sao ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được chứ?
Giản Úc rốt cuộc phát hiện ra một lĩnh vực Lục Chấp không am hiểu, đang định nhướng mày hớn hở một phen, phổ cập cho Lục Chấp một chút kiến thức.
Kết quả ngay lúc này, Lục Chấp rũ mắt, nhìn thoáng qua bụng cậu.
Không biết vì sao, Giản Úc đột nhiên thấy có chút sợ hãi trong lòng: "Sao, làm sao vậy?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Thật ra con trai cũng có thể sinh con được đúng không?"
Giản Úc: "?????"
Cái gì mà con trai cũng có thể sinh con được chứ? Quyển tiểu thuyết cậu xuyên qua tuyệt đối không phải là sinh tử văn đâu!!!
Lục Chấp đường đường là một tổng tài, sao có thể nói ra những lời vô lý như vậy được chứ?
Giản Úc cố gắng đính chính lại lời của Lục Chấp: "Nam giới đương nhiên là không thể sinh con!"
"Phải không?" Lục Chấp nhíu mày, nhìn Giản Úc thật sâu: "Vậy chúng ta thử xem?"
Thân thể Giản Úc hiện tại đã được hắn nuôi tốt rồi, cũng đã đến lúc nên làm một ít việc cần phải làm rồi.
Giản Úc theo bản năng lẩm bẩm: "Thử cái gì?"
Ánh mắt Lục Chấp rất đen, giống như có lốc xoáy trong đó, có thể hút hết linh hồn của người khác vào.
Lục Chấp đưa tay, lấy máy tính bảng trong ngực của cậu ra, sau đó ôm chặt cậu vào lòng, thanh âm trầm thấp, thập phần trêu chọc lòng người: "Thử xem em có thể sinh con hay không?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe kia truyền vào trong lỗ tai của Giản Úc, kích thích da đầu của cậu tê dại.
Cậu còn chưa kịp nói gì, liền nhận thấy tay của Lục Chấp đang từ dưới vạt áo ngủ của cậu bò vào, vuốt ve bụng của cậu.
Bàn tay Lục Chấp đi tới đâu, da thịt nơi đó đều lập tức run rẩy.
Giản Úc hơi mở to mắt, cậu đối với cảm giác này vô cùng xa lạ, theo bản năng cuộn mình lại một chút.
Một tay khác của Lục Chấp dễ dàng khống chế cậu: "Đừng nhúc nhích."
Giản Úc trốn không thoát, chỉ có thể vùi đầu vào lòng của Lục Chấp, mượn cơ hội này che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.
Lục Chấp dùng bàn tay vuốt ve bụng Giản Úc một vòng, lập tức hỏi Giản Úc trong lòng: "Sao ăn nhiều như vậy mà bụng không to lên chút nào nhỉ?"
Bụng Giản Úc rất bằng phảng, eo cũng mảnh khảnh, xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi, mang theo một chút mát lạnh, giống như ngọc thạch thượng hạng.
Giản Úc dựa vào trong lòng Lục Chấp, hai má nóng bừng, đầu óc đều có chút trống rỗng, chỉ có thể trả lời theo bản năng: "Đúng là ăn hoài cũng không to được."
Lục Chấp ghé sát vào bên tai cậu, giọng nói khàn khàn kỳ lạ: "Vậy thì thử một phương pháp khác."
Giản Úc nghi hoặc chớp chớp mắt: "Thử như thế nào?"
Lục Chấp hôn cậu, như muốn dung nhập cậu vào trong xương tủy.
Thanh âm truyền qua môi lưỡi: "Em lập tức liền biết."
Đêm rất dài, ánh trăng không ngừng đung đưa, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào khung cảnh mơ hồ bên trong.
Trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng nức nở, giống như có người không chịu nổi, nước mắt lưng tròng khóc lóc cầu xin tha thứ.
Chỉ là cầu xin tha thứ thật lâu, cũng không có hiệu quả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]