Buổi chiều, Giản Úc không ở trong văn phòng của Lục Chấp, mà là ở gian ngoài, cùng với một thư ký của Lục Chấp, chỉnh lý danh sách nhân viên tham gia một bữa tiệc.
Bình thường Giản Úc là một con cá mặn, nhưng khi cậu nghiêm túc làm việc, vẫn có chút ra dáng nhân viên chăm chỉ.
Cậu rũ mắt, nghiêm túc mà kiểm tra danh sách.
Nữ thư ký bên cạnh đang trong lúc làm việc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm cậu một cái.
Giản Úc phát hiện ra điều này, ngẩng đầu lên, cười với nữ thư ký kia: "Có chuyện gì sao?"
Nữ thư ký bị bắt quả tang tại chỗ, có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh cô liền hưng phấn, nói: "Giản tiên sinh, sao đột nhiên cậu lại đến tập đoàn làm việc vậy?"
Nữ thư ký này vừa mới được tuyển vào tập đoàn cách đây không lâu, không lớn hơn Giản Úc bao nhiêu tuổi, bởi vậy hai người cũng dễ nói chuyện hơn người khác.
Giản Úc suy nghĩ, cười nói: "Chỉ là muốn tới mà thôi."
Tuy rằng cậu không làm được công việc phức tạp gì, nhưng mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với Lục Chấp, cũng không tệ lắm.
Nghe vậy, thư ký tiến lại gần Giản Úc, thần thần bí bí nói: " Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tới điều tra."
Giản Úc hơi hơi mở to mắt: "Sao chị lại nghĩ như vậy?"
Vẻ mặt thư ký bát quái nói: "Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?"
Cái gì chính cung đến tập đoàn tuyên bố địa vị, rồi bắt hồ ly tinh, các loại kịch bản cẩu huyết v v.
Giản Úc: "....."
Cậu có chút dở khóc dở cười: "Có lẽ chị nên ít xem phim truyền hình đi thì hơn."
Thư ký cũng có chút ngập ngừng, nhưng cô lại muốn tìm thêm chuyện bát quái, rất nhanh lại nói: "Đúng rồi, Lục tổng của chúng tôi ở phương diện này đặc biệt xuất sắc, cho tới bây giờ ngài ấy đều không thích tiếp xúc với người khác, trừ khi là chuyện liên quan đến công việc, nếu không, ngài ấy một câu cũng sẽ không nói nhiều với người khác."
Giản Úc cười khẽ: "Tôi biết."
Chẳng qua ngoài miệng cậu nói vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu cân nhắc, trong nguyên tác, Lục Chấp có bạch nguyệt quang, chẳng qua sau đó đã xác nhận lại, là do Quý Diệc tự biên tự diễn mà thôi.
Nói cách khác, Lục Chấp không có bạch nguyệt quang nào cả.
Thế nhưng, không có bạch nguyệt quang, vậy có hắc nguyệt quang linh tinh gì đó hay không?
Tóm lại, quá khứ của Lục Chấp có người quan trọng nào không?
Trước kia Giản Úc không thèm để ý đến những chuyện này, hiện tại bị thư ký nhắc nhở, cậu khó tránh khỏi có chút để tâm.
Sau khi sắp xếp xong danh sách dự tiệc, Giản Úc đi đến phòng trà, pha hai tách cà phê.
Một ly cho mình, thêm rất nhiều đường.
Một ly khác cho Lục Chấp, cũng không cần thêm đường, Lục Chấp không thích ngọt.
Giản Úc bưng hai tách cà phê, trở về văn phòng tổng tài.
Trong phòng làm việc, Lục Chấp vừa vặn chấm dứt một cuộc họp video với đối tác nước ngoài, sau đó hắn nâng đôi mắt đen nhánh lên nhìn về phía Giản Úc: "Bận xong rồi sao?"
" Vâng, rất đơn giản, chỉ là một ít danh sách mà thôi."
Giản Úc bưng cà phê đi qua, cà phê còn có chút nóng, cậu tạm thời đặt ở một góc của bàn làm việc.
Một lúc lâu sau, cậu thành thật nói: "Em đang suy nghĩ, em có tình địch nào hay không."
Lục Chấp hiếm khi mà bật cười, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"
Giản Úc mở miệng, dứt khoát nói: "Từ thời sinh viên đến lúc đi làm, anh vẫn luôn ưu tú như vậy, chắc chắn người theo đuổi anh rất nhiều, chẳng lẽ anh không hề có tình cảm với ai sao?"
Lục Chấp nhìn Giản Úc, trong mắt tràn đầy ý cười: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này."
Giản Úc có chút xấu hổ, chỉ có thể mạnh mẽ đè nén cảm xúc xấu hổ kia xuống, cường ngạnh nói: "Đừng có chuyển đề tài, anh nghiêm túc trả lời cho em."
Thanh âm của cậu vừa ngọt vừa mềm, âm cuối còn nâng lên cao, nghe không giống như đang chất vấn, mà giống như đang làm nũng thì đúng hơn.
Hai tay Lục Chấp ôm lấy thắt lưng của Giản Úc, ôm rất chặt, sau đó cười nói: "Không phải đã nói qua với em rồi sao? Anh và cái người tên Quý Diệc kia không có quan hệ gì hết."
Lục Chấp không chút do dự đáp: "Ngoài ra, cũng không có."
Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có quan hệ thân mật với một người nào đó, cho đến khi hắn gặp được Giản Úc, loại suy nghĩ này mới dần dần thay đổi.
Giản Úc nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Chấp, tâm tình lập tức vui vẻ trở lại.
Nói như vậy, không phải cậu chính là mối tình đầu của Lục Chấp hay sao?
Giản Úc cảm thấy ngọt như uống mật, mi mắt cong cong, ngồi trên đùi Lục Chấp, nhịn không được mà lắc lắc chân.
Lúc này, Lục Chấp đột nhiên nói: "Không đúng, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như thật đúng là có một người như vậy."
Giản Úc lập tức dừng lắc chân, mở to mắt nhìn Lục Chấp: "Cái gì?"
Thật sự có sao?
Không phải bảo không có sao?
Dưới ánh mắt trợn tròn của Giản Úc, Lục Chấp chậm rãi nói: "Đã từng có một người cho anh ảo giác rằng hai người bọn anh là lưỡng tình tương duyệt, kết quả lại là anh đơn phương tự mình đa tình. Nói nữa, lúc ấy anh còn định chuyển toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của anh cho người đó, đáng tiếc về sau anh biết sự thật người đó không thích anh. Trong khoảng thời gian đó, anh như đã trải qua một phen thất tình."
Lúc Lục Chấp nói những lời này, biểu tình như lâm vào hồi ức quá khứ, ánh mắt sâu thẳm.
Giản Úc ít nhiều có chút mất hứng.
Tuy rằng những chuyện này khẳng định là phát sinh trước khi cậu và Lục Chấp quen nhau, nhưng đã từng có một người như vậy tham dự vào cuộc sống của Lục Chấp, còn khiến Lục Chấp lưu luyến không quên như thế.....
Giản Úc chỉ có thể tận lực an ủi chính mình, quên đi, đều đã là chuyện quá khứ, cho dù là người yêu, cũng không có cách nào truy cứu được quá khứ của đối phương.
Lục Chấp vẫn tiếp tục nói: ".....Sau đó, anh điều chỉnh lại tâm lý của mình, chuẩn bị vào ngày sinh nhật của người đó thì thổ lộ, kết quả người đó đột nhiên không nói lời nào đã rời khỏi anh, em nói xem có đáng giận không?"
Giản Úc nghe đến đó, tim run lên.
Người Lục Chấp nói không phải là cậu đó chứ?
Giản Úc kinh ngạc nhìn Lục Chấp, nhất thời không nói nên lời.
Cậu không nghĩ tới, Lục Chấp từng có nhiều khoảnh khắc mất mát khổ sở như vậy.
Thì ra có rất nhiều lần, cậu đều bỏ lỡ tâm ý của Lục Chấp.
Giản Úc há miệng, nửa ngày mới phát ra thanh âm: "Thật xin lỗi."
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu, sau đó kề sát vào hôn lên trán cậu một cái: "Không sao, chỉ cần hiện tại em ở bên cạnh anh là được rồi."
Nếu như trải qua những hoạn nạn trước đó, đều là vì vun đắp cho khoảnh khắc hiện tại, vậy hắn sẽ không một chút oán hận nào hết.
Trong lòng Giản Úc tràn đầy xúc động, nhào vào lòng Lục Chấp, tức khắc trong hơi thở của cậu tràn ngập hương gỗ lạnh lẽo trên người của hắn.
Cậu đắm chìm trong hương vị này một lát, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, ngay từ đầu Lục Chấp kể chuyện này cho cậu, rõ ràng là cố ý dọa cậu phải không? Làm cho cậu lầm tưởng Lục Chấp có người không thể quên được!
Đúng, khẳng định là như vậy, Lục Chấp luôn bắt được cơ hội bắt nạt cậu.
Cậu ít nhiều cũng phải phản kích một chút, chứng mình mình không dễ bị bắt nạt như vậy.
Nghĩ tới đây, Giản Úc ngừng cảm động, sau đó cậu từ trong lòng Lục Chấp đứng dậy: "Em vừa mới pha hai tách cà phê, hiện tại nhiệt độ hẳn là vừa rồi."
Nói xong, cậu đưa tay bưng cà phê qua, cố ý đưa cho Lục Chấp tách có đường kia: "Đây, anh uống đi, uống nhiều một chút."
Giản Úc làm "chuyện xấu" nhưng một chút cũng không biết che giấu, ánh mắt của cậu nhìn về phía Lục Chấp vừa vội vàng vừa hưng phấn, như sợ người khác không biết cậu đang muốn làm gì vậy.
Lục Chấp ngay lập tức phát hiện ra tách cà phê này có vấn đề.
Nhưng Giản Úc dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn như vậy, hắn không thể cự tuyệt được cậu, cho dù bên trong là thuốc độc, có lẽ hắn cũng sẽ không ngần ngại mà uống sạch.
Lục Chấp nhận ly, sau đó bình tĩnh mà uống một ngụm.
Một giây sau, hắn nhíu mày, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Giản Úc nhà hắn rốt cuộc thêm bao nhiêu đường vào bên trong này vậy?
Rõ ràng là cà phê, lại làm cho hắn nếm ra được một loại cảm giác ngọt ngào.
Giản Úc thấy Lục Chấp uống xong một ngụm cà phê, trong lòng âm thầm cảm thấy sảng khoái.
Lục Chấp không thích ngọt, lần này xem như bị cậu chỉnh rồi, ai bảo hắn luôn bắt nạt cậu làm chi.
Hừ, đáng đời!
Giản Úc cao hứng, thuận tay bưng tách cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.
Một giây sau, cậu đắng đến nổi nhíu hết mặt mày, sau đó lè lưỡi.
Trời ơi!
Cậu quên mất ly còn lại không có đường!
Giản Úc bị đắng đến không biết phải làm sao, lập tức buông tách cà phê trong tay xuống, tìm khắp nơi xem có nước khoáng hay không, cậu muốn súc miệng một chút.
Lúc này, Lục Chấp nhìn Giản Úc tay chân luống cuống, hắn nhíu mày lo lắng: "Sao lại ngốc như vậy chứ?"
Vốn là muốn chỉnh hắn, cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.
Giản Úc thờ phì phì, trừng mắt nhìn Lục Chấp.
Còn không phải tại anh?
Lục Chấp nhìn Giản Úc phồng hai má lên, hắn nhếch khóe miệng, sau đó bưng ly cà phê thêm đường lên, đút cho cậu: "Uống một ngụm cái này là được."
Bây giờ Giản Úc cũng không thèm để ý cái gì, cậu vội vàng uống một ngụm cà phê trên tay Lục Chấp, lúc này mới cảm thấy trong miệng mình không còn đắng như trước nữa.
Có điều cùng lúc đó, Giản Úc cũng tổng kết ra được một đạo lý, quả nhiên muốn chỉnh Lục Chấp không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lần sau cậu vẫn nên từ bỏ ý tưởng này đi.
Năm giờ chiều, Lục Chấp mang theo Giản Úc đúng giờ tan tầm.
Trước kia khi Lục Chấp đi làm một mình, có khi sẽ tăng ca đến khuya, bây giờ có Giản Úc, tất nhiên phải tan tầm sớm một chút.
Nhân viên tập đoàn nhìn theo bóng dáng hai người rời khỏi tòa nhà, ngay lập tức vào group chat trò chuyện.
[ Khó có được một lần, Lục tổng bao lâu rồi không tan tầm sớm như vậy nhỉ?]
[ Quả nhiên có Giản tiên sinh, hết thảy mọi thứ đều trở nên khác!]
[ Hy vọng Giản tiên sinh mỗi ngày đều đến làm việc! Mọi người không thấy sao? Có cậu ấy ở đây, khí thể của Lục tổng cũng ôn hòa hơn không ít!]
[ +1 Trước kia tôi cũng không dám nhìn thẳng vào Lục tổng, nhất là khi có sai sót trong công việc, lại càng run sợ hơn! Nhưng hôm nay lúc tôi đến văn phòng nộp báo cáo, tôi phát hiện Lục tổng không còn đáng sợ nữa, ngài ấy nhìn thấy báo cáo của tôi có sai lầm, chỉ là nhíu mày, sau đó để tôi trở về sửa lại, căn bản không có trách mắng tôi nữa!]
[ Giản tiên sinh quả thực chính là cứu tinh của chúng ta!]
Giản Úc và Lục Chấp trở về biệt thự, ăn cơm tối.
Sau đó, Lục Chấp nói với Giản Úc: "Bắt đầu từ tối nay, chúng ta sẽ chạy bộ."
Vốn Giản Úc đang định ăn táo, coi như là món tráng miệng sau bữa ăn, nghe vậy, ngay cả táo cũng quên mất, kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp: "Cái gì?"
Là cậu nghe nhầm rồi, phải không?
Rất nhanh Lục Chấp liền nói tiếp: "Thân thể của em vẫn còn yếu, ngoại trừ thuốc bổ ra, cũng phải vận động thích hợp mới được."
Giản Úc ngay lập tức lắc đầu: "Không cần, em cảm thấy bây giờ rất tốt rồi."
Chạy bộ?
Cá mặn thì sao có thể chạy bộ được!
Đáng tiếc, về phương diện thân thể của Giản Úc, Lục Chấp vẫn luôn rất kiên trì: "Anh biết thân thể của em hiện tại chịu không nổi vận động mạnh, chúng ta có thể từ từ, lấy tốc độ mà em có thể tiếp nhận được làm chuẩn."
Khuôn mặt Giản Úc khổ sở: "Em có thể cự tuyệt được không?"
Lục Chấp không chút dao động nói: "Không được."
Giản Úc khóc không ra nước mắt, cậu còn muốn giãy dụa một chút.
Lúc này, Lục Chấp đứng dậy từ trên ghế sô pha, nói: "Lên lầu thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó chúng ta cùng nhau chạy bộ."
Mắt thấy việc này đã định, Giản Úc chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi lên lầu thay quần áo.
Cuối cùng, hai người thay một bộ đồ thể thao.
Giản Úc mặc một bộ màu trắng, dáng dấp của cậu đẹp, thân hình mảnh khảnh, sau khi mặc đồ thể thao vào, đặc biệt trẻ trung tràn đầy sức sống.
Ngược lại, Lục Chấp mặc một bộ đồ thể thao màu đen.
Giản Úc chưa từng thấy qua bộ dáng Lục Chấp mặc đồ thể thao bao giờ, nhất thời có chút không rời mắt nổi.
Bình thường Lục Chấp đều mặc âu phục mang giày da, hiện tại thay một bộ đồ thể thao, nhìn rất khác với lúc bình thường.
Hắn đứng dưới ánh đèn trong phòng ngủ, ngũ quan anh tuấn lập thể, đôi mắt đen nhánh có vẻ ấm áp hơn bình thường một chút, hoàn hảo giống như thần tiên.
Lục Chấp cho dù mặc đồ thể thao, thân hình của hắn vẫn cao lớn, sống lưng thẳng tắp, hắn kéo khóa áo, sau đó nói với Giản Úc: "Đi thôi."
Cứ như vậy, hai người rời khỏi biệt thự, bắt đầu chạy bộ về phía con đường phía trước.
Con đường này rất thích hợp để chạy vào ban đêm, hầu như không có ai, hai bên đường trồng rất nhiều cây bạch quả, cứ cách một đoạn sẽ có một cái đèn đường.
Đáng tiếc, Giản Úc vừa chạy được hơn 1000m liền có chút thở không thở nổi.
Cậu dừng bước, che miệng ho khan hai tiếng.
Lục Chấp thấy thế, nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu, ân cần hỏi: "Thế nào?"
Lục Chấp đưa tay qua, nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc rối bời trước trán cậu: "Em vừa mới bắt đầu vận động, nhất định sẽ có chút không thích ứng, chúng ta cứ từ từ thôi."
Hắn cũng không nhất định phải bắt Giản Úc vận động cật lực, dù sao Giản Úc cũng bị hen suyễn, không có khả năng tiến hành một số môn thể thao quá sức, nhưng chạy bộ cơ bản vẫn nên tiến hành, điều này có ích cho sức khỏe của Giản Úc.
Dưới sự cổ vũ của Lục Chấp, Giản Úc nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại tiếp tục chạy.
Mặc dù tốc độ của cậu giống như một con ốc sên, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là luyện tập thể thao.
Cứ đứt quãng như vậy, Giản Úc cuối cùng cũng chạy được hơn 3km.
Sau đó, cậu không thể chạy được nữa.
Dù sao trước đó cậu cũng chưa bao giờ vận động qua, mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ là đi bộ.
Lục Chấp biết mọi việc đều phải làm từng bước một, cũng không bức Giản Úc nữa, mà là nói: "Vậy tối nay chạy tới đây thôi, chúng ta chậm rãi đi bộ trở về."
Giản Úc vừa định gật đầu, lúc này, một trận gió đêm thổi tới, mang theo hương thơm cay nồng.
Hai mắt của cậu lập tức sáng lên: "Phía trước có bán đồ ăn thì phải?"
Lục Chấp: "Muốn đi xem không?"
Giản Úc lập tức gật đầu: "Đi xem một chút đi."
Chủ yếu là do mùi vị kia quá thơm, vào ban đêm mà ngửi thấy mùi như vậy, quả thực chính là hấp dẫn chí mạng.
Giản Úc một đường đi theo mùi thơm, cuối cùng đi tới trước một quầy bán thịt nướng.
Quầy thịt nướng này diện tích không lớn, có một vị đại thúc đang nướng thịt, mục đích chính là để cho người qua đường gần đó đến mua.
Giản Úc đi tới, theo bản năng nói: "Thơm quá."
Ông chủ kia nhiệt tình nói: "Đến thử một chút đi? Những loại gia vị này đều là độc quyền của quán, ở những nơi khác không ăn được hương vị như vậy đâu."
Giản Úc nghe vậy có chút động tâm, cậu cầm lấy đĩa bên cạnh, chuẩn bị chọn nguyên liệu để nướng.
Trước khi lấy nguyên liệu, cậu hỏi Lục Chấp bên cạnh: "Anh muốn ăn gì?"
Lục Chấp cự tuyệt nói: "Không cần, em ăn một mình đi."
Giản Úc nghe xong, cũng không miễn cưỡng.
Dù sao Lục Chấp rất ít khi ăn mấy thứ này.
Cuối cùng, Giản Úc chọn xong một phần nguyên liệu, sau đó đưa cho ông chủ kia: "Chỉ vậy thôi ạ, phiền chú nướng kỹ một chút."
Ông chủ cười nhận lấy: "Đúng rồi, nhà chúng tôi còn có sữa chua trái cây, các cậu có muốn ăn một chén không?"
Giản Úc gật gật đầu: "Được ạ."
Dù sao ăn thịt nướng khẳng định phải uống chút nước mới được.
Trong lúc chờ nướng thịt, Giản Úc và Lục Chấp tìm một chỗ ngồi xuống.
Quầy thịt nướng này dựa lưng vào một con sông, những cành liễu bên bờ sông rũ xuống, đung đưa trong gió đêm.
Mặt sông phản chiếu ánh sáng bên bờ.
Phong cảnh như vậy thật đẹp.
Giản Úc nhìn cảnh sắc một hồi, đột nhiên trong lòng khẽ động, chuyển ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh Lục Chấp, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Hình như chúng ta còn chưa từng chụp hình chung bao giờ? Tối nay hai ta chụp chung mấy tấm hình nhé?"
Bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ, chính là bức ảnh trong giấy đăng kí kết hôn, không tính.
Lục Chấp nhíu mày: "Anh không muốn chụp."
Hắn đối với loại chuyện chụp ảnh như thế này, không có hứng thú, chẳng qua trong album điện thoại của hắn có không ít hình ảnh của Giản Úc, đều là do hắn thỉnh thoảng chụp lén.
Giản Úc ôm cánh tay của hắn cầu xin: "Chụp đi chụp đi mà."
Lục Chấp nhếch môi một cái: "Không thì anh chụp cho em?"
"Không cần." Giản Úc kiên trì nói: "Phải là chụp hai người chúng ta mới được."
Nói xong, vì để Lục Chấp đáp ứng, cậu mạnh mẽ tiến lại gần, hôn lên má của Lục Chấp một cái.
Lục Chấp: "....."
Lại đang dụ dỗ hắn sao?
Cuối cùng Lục Chấp đáp ứng: "Được rồi, em chụp đi."
Giản Úc thấy Lục Chấp đồng ý rồi, liền vội vàng lấy điện thoại của mình ra, sau đó mở camera trước lên.
Cậu dựa vào người Lục Chấp, điều chỉnh tư thế chụp, còn không quên nhắc nhở Lục Chấp: "Anh phải cười đó nha."
Lục Chấp suy nghĩ: "Vậy phải thêm phí."
Giản Úc lập tức đứng dậy khỏi người Lục Chấp, kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh lại có thể như vậy chứ?"
Lục Chấp: "Học theo em đó."
Giản Úc thường xuyên lên mạng, thỉnh thoảng cậu sẽ nói một hai câu như vậy với Lục Chấp, không ngờ bị Lục Chấp nhớ kỹ.
Giản Úc cười, lần nữa hôn lên má của Lục Chấp một cái: "Như vậy có đủ không?"
Lục Chấp gật đầu: "Chụp đi."
Giản Úc vui vẻ không thôi, cười cười ngã vào trong lòng của Lục Chấp.
Cứ như vậy, hai người chụp ảnh xong, lại ăn thịt nướng, sau đó đi về nhà.
Món nướng đó rất ngon, sữa chua trái cây cũng rất ngọt ngào.
Nếu mỗi đêm chạy bộ đều có thể ăn một chút như vậy, thì việc chạy bộ cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Giản Úc chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Đang đi bộ, Giản Úc vô thức dụi mắt.
Lục Chấp nghiêng đầu nhìn cậu: "Mệt rồi sao?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Có chút."
Tối nay là lần đầu tiên cậu chạy bộ, sau đó còn ăn thịt nướng, cả người càng thêm buồn ngủ, ngay cả chân cũng lười nhấc lên.
Lúc này, Lục Chấp đi về phía trước một bước, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Lên đi, anh cõng em."
Hai mắt Giản Úc sáng lên, vui vẻ mà nằm sấp trên lưng Lục Chấp.
Có thể tiết kiệm một chút khí lực, cậu đương nhiên không thể bỏ qua.
Lục Chấp cõng cậu, vững vàng đứng lên, sau đó từng bước đi về phía trước.
Giản Úc nằm sấp trên lưng Lục Chấp, cực kỳ thích ý.
Hưởng thụ một hồi.
Giản Úc nói với Lục Chấp: "Em tự xuống đi bộ được rồi?"
Lục Chấp: "Không cần."
Giản Úc nói: "Nhưng nơi này còn cách biệt thự rất xa, anh cõng em đi mãi như vậy, sẽ mệt lắm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]