Chương trước
Chương sau
Từ sau ngày hôn lễ đó trở đi, thân thể Giản Úc thường xuyên sẽ xuất hiện một ít bệnh trạng, giống như vết đỏ trên cổ lần trước, hay là chân chỉ va chạm nhẹ liền xuất hiện một vết bầm lớn.

Thật giống như thân thể của cậu đang nhanh chóng suy giảm sức đề kháng một cách kịch liệt, bất luận một vết thương nhỏ như thế nào cũng có thể lưu lại dấu vết rất rõ ràng.

Cậu giống như một gốc thực vật, với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, từ từ bắt đầu héo úa.

Giản Úc tất nhiên cũng nhận ra thân thể của mình xảy ra biến hóa.

Nói cảm xúc của cậu không hề dao động khẳng định là không có khả năng, nhưng cậu cũng không giống như người bình thường sẽ tỏ ra kinh hoàng thất thố, dù sao từ trước tới nay cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị, chờ đợi căn bệnh nan y này một ngày nào đó sẽ tới.

Cậu tự an ủi chính mình.

Dựa theo thiết lập của nguyên tác tiểu thuyết, sau khi kết thúc hợp đồng, nguyên chủ vẫn còn có thể sống được một năm.

Hiện tại cách thời gian hợp đồng kết thúc còn bốn tháng nữa, nói cách khác, cậu còn có thể sống được một năm lẻ bốn tháng.

Nghĩ đến đây, tâm thái của Giản Úc lại khôi phục như trước kia, nằm im tại chỗ.

Ở biệt thự cậu có ăn có uống, mỗi ngày ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, trừ chơi thì vẫn là chơi, đúng là cuộc sống thần tiên.

Nhưng tình trạng thân thể của cậu cũng không theo tâm trạng của cậu mà có chuyển biến tốt hơn.

Về mặt khách quan, cậu thật sự yếu đi.

Giống như mỗi một chỗ trên thân thể đều đang chậm rãi mất đi sức sống, có loại không thể nói rõ được, cảm giác giống như vận mệnh đã chú định như vậy.

Buổi tối hôm nay, Lục Chấp ở tập đoàn tăng ca, bởi vậy chỉ có một mình Giản Úc ăn bữa tối.

Hắn vừa mới ăn xong, còn không kịp rời khỏi chỗ ngồi, liền nhận ra dạ dày của mình không thoải mái, từng đợt từng đợt đau nhói mơ hồ.

Thật giống như dạ dày của cậu đã không gánh vác được trọng trách tiêu hóa đồ ăn nữa, dần dần bắt đầu kháng nghị.

Giản Úc vốn dĩ muốn ngồi ở trước bàn ăn, chuẩn bị ăn chút trái cây.

Lúc dạ dày bắt đầu đau, cậu ngay cả trái cây cũng không còn tâm tình gì để ăn, chỉ cầm ly lên, uống một chút nước.

Dì Trương không phát hiện ra điều gì khác thường, thấy cậu không ăn trái cây, còn có chút kinh ngạc: " Giản tiên sinh, táo này vừa mới mua, còn rất mới, cậu không ăn sao?"

Giản Úc chịu đựng dạ dày không thoải mái, cười lắc đầu một cái: "Con không ăn, dì Trương, nếu như dì thích, vậy liền giúp con ăn đi."

Nói xong, cậu liền cầm ly nước của mình, đứng dậy, sau đó tới máy lọc nước lấy một ly nước đầy, bưng lên lầu.

Giản Úc trở lại phòng ngủ của mình, chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Dạ dày của cậu càng ngày càng đau đớn rõ ràng hơn, lúc đầu chỉ là ẩn ẩn đau một chút, hiện tại lại đau đến co thắt từng cái, làm cậu có chút không thẳng nổi lưng.

Chỉ mất một thời gian ngắn, khuôn mặt của cậu đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.

Cậu gian nan mà mở ra tủ trên cùng ở đầu giường, từ bên trong đó lấy ra một hộp thuốc giảm đau.

Cậu đau đến nỗi tay có chút phát run, cứ như vậy run run rẩy rẩy, chậm rì rì mà lấy một viên thuốc giảm đau, sau đó liền bưng ly nước ấm lên, đem thuốc giảm đau nuốt xuống.

Uống xong thuốc, cậu bỏ dép lê, ngay cả áo khoác cũng không cởi, liền cứ như vậy mà nằm ở trên giường, nghiêng thân thể, cuộn tròn trong ổ chăn.

Một tay cậu gắt gao mà ấn ở trên dạ dày, gian nan chờ thuốc giảm đau phát huy tác dụng.

Trong lúc đau đớn, cậu suy nghĩ một số việc khác, muốn phân tán lực chú ý của mình.

Rốt cuộc nguyên chủ là bị bệnh nan y gì nhỉ?

Đời trước cậu cũng không có xem qua nguyên tác tiểu thuyết, đều do bạn bè của cậu kể lại cho cậu nghe, cho nên hiểu biết cũng không phải kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

Tất nhiên, cậu cũng không rõ ràng lắm bệnh nan y của nguyên chủ rốt cuộc là thuộc chứng bệnh cụ thể nào, hay là một cái khái niệm rộng lớn hơn, giống như, bệnh căn bản không tra ra được.

Cậu cảm thấy có thể mình thuộc loại vế sau, cái loại mà không thể tra ra căn bệnh ấy, dù sao trước đó cậu cũng không phải không làm kiểm tra toàn thân, Lục Chấp còn dẫn cậu đi đến nơi khác để làm kiểm tra một lần, kết quả cũng không tra ra được vấn đề gì.

So với biết rõ cụ thể chứng bệnh, cái loại không biết như thế này, ngược lại càng đáng sợ hơn.

Bởi vì biết rõ bệnh, tốt xấu gì còn có thể hốt thuốc đúng bệnh, mặc kệ có thể dùng được hay không, tóm lại còn có phương hướng để cứu chữa. Nhưng mà đối với căn bệnh không biết rõ, vậy thì căn bản không biết phải trị như thế nào, trị cái gì, hoàn toàn chính là không có cách nào cả, một mảnh mờ mịt.

Giản Úc tìm niềm vui trong cái khổ mà nghĩ, nếu tất cả chức năng trong cơ thể đều nhanh chóng chuyển biến xấu, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân của bệnh, thì đúng là xứng với cái tên bệnh nan y của nó.

Nhưng mà rất nhanh, ngay cả việc dùng suy nghĩ để dời đi lực chú ý, cậu cũng không làm được.

Một trận đau đớn kịch liệt ập tới, cậu gắt gao mà cắn môi, giống như ngay cả hô hấp cũng liên lụy đến dạ dày, mỗi lần thở là một lần đau nhói.

Cậu chỉ có thể nhẹ nhàng hít thở, tận lực mà vượt qua trận đau đớn này.

Rất nhanh, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán toát ra, tóc mái cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, sắc mặt của cậu trắng bệch như tờ giấy.

Cậu cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chịu đựng như thế từng giây từng phút.

Dưới loại thống khổ cực độ này, thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, mỗi một giây đều dài như một năm.

Cuối cùng, Giản Úc đau đến độ có chút mơ mơ màng màng.



Suy nghĩ của cậu dần dần phiêu tán, cũng không nhận ra được rốt cuộc dạ dày của mình đã bớt đau hay chưa, liền cứ như vậy nặng nề mà nhắm mắt lại.

Hơn 9 giờ tối, Lục Chấp về tới biệt thự.

Dì Trương lập tức đi qua đón, hỏi: "Lục tiên sinh, ngài đã ăn cơm tối chưa? Đồ ăn tôi vẫn còn hâm nóng đây."

Lục Chấp gật đầu: "Tôi ăn rồi."

Mấy ngày nay công việc ở tập đoàn khá bận rộn, hắn cùng với mấy cao tầng của tập đoàn liên tục đẩy mạnh vài cái hạng mục, cho nên dù là cơm trưa hay cơm tối, đều thống nhất gọi cơm từ bên ngoài tới.

Hắn vừa cởi tây trang, vừa nhàn nhạt hỏi: "Giản Úc đâu?"

Dì Trương trả lời: "Giản tiên sinh ăn cơm xong liền lên lầu rồi."

Lục Chấp nghe được lời này, sau đó cũng không hỏi nhiều, mà lập tức đi lên lầu hai.

Hắn vốn dĩ muốn đi thư phòng, nhưng lúc đi ngang qua phòng ngủ của Giản Úc, lại phát hiện cửa phòng ngủ của cậu không đóng chặt, vẫn còn thừa một khe hở, ánh đèn bên trong từ khe cửa chiếu ra ngoài.

Đây là quên đóng cửa sao?

Thấy thế, Lục Chấp thuận tay gõ cửa, tính toán nói chuyện một chút với Giản Úc.

Kết quả gõ hai lần, bên trong lại không có động tĩnh gì.

Lục Chấp đợi vài giây, sau đó nắm lấy then chốt cửa, đẩy vào.

Đẩy cửa ra, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Giản Úc đang nằm trong chăn, thấy không rõ mặt, chỉ chừa lại một cái ót.

Trực giác Lục Chấp báo có biến.

Giản Úc sẽ không đi ngủ sớm như vậy, hơn nữa nếu thật sự đi ngủ, cậu sẽ cẩn thận mà khóa cả chốt, chứ không để cửa mở như vậy.

Lục Chấp không hề do dự, bước vào.

Chờ đến khi hắn tới mép giường của Giản Úc, thần sắc nháy mắt biến đổi.

Toàn bộ đầu của Giản Úc đều chìm sâu vào gối, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, mày gắt gao nhíu chặt, sắc mặt một mảnh tái nhợt.

Cậu hình như trong cơn hôn mê cũng rất đau đớn, thường thường phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ, lông mi thậm chí còn có chút ẩm ướt, giống như khó chịu đến nhịn không được mà khóc lên.

Thần sắc Lục Chấp nghiêm trọng, lập tức ngồi xuống mép giường Giản Úc, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu: "Giản Úc? Giản Úc!"

Sau một lúc lâu, Giản Úc từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, nhất thời không biết bản thân đang ở nơi nào.

Đôi mắt của cậu che kín hơi nước, giống như đang khóc.

Trong lòng Lục Chấp căng thẳng, lại lần nữa lên tiếng: "Giản Úc?"

Lúc này, Giản Úc chớp mắt, nghiêng đầu, cho đến khi cậu nhìn thấy Lục Chấp ngồi bên cạnh, suy nghĩ mới dần dần trở về.

Cậu nhẹ nhàng mở miệng gọi: "Lục tiên sinh."

Tiếng gọi của cậu mềm như bông, hiện tại còn mang theo chút tiếng khóc yếu ớt, người nghe được tim đều thắt lại.

Hai mắt Lục Chấp một mảnh đen sậm, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu: "Cậu làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

Thanh âm Giản Úc suy yếu mà mở miệng: "Dạ dày đau."

Lục Chấp cau mày: "Đang tốt sao lại đau dạ dày? Hiện tại tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Nói xong, hắn cúi người, chuẩn bị bế ngang Giản Úc lên.

Giản Úc duỗi tay, có chút vô lực mà cản hắn lại: "Không, không cần, tôi vừa mới uống ít thuốc giảm đau rồi, hiện tại đã không còn đau như vậy nữa."

Cái này cũng không phải cậu nói dối, hiện tại cơn đau dạ dày cũng đã đần dần giảm bớt, không còn đau như lúc đầu nữa.

Lục Chấp nghe được lời này, cũng không có tiếp tục động tác nữa.

Dù sao nhìn bộ dáng suy yếu hiện tại của Giản Úc, nếu đi bệnh viện một chuyến, ngược lại càng thêm giày vò.

Lục Chấp lại lần nữa ngồi xuống mép giường, một đôi mắt đen nhánh gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu: "Làm sao tự nhiên lại đau dạ dày vậy? Là ăn cái gì không nên ăn sao? Hay là như thế nào?"

Hắn muốn hiểu rõ ràng tình huống, mới có thể tránh để sự tình giống như vậy phát sinh lần nữa.

Giản Úc nhìn Lục Chấp, nhất thời có chút không nói ra lời.

Đôi mắt Lục Chấp vẫn đen như mực, nhưng lại có thể nhìn ra rõ ràng bên trong đó đang hàm chứa sự quan tâm.

Cậu tránh ánh mắt của Lục Chấp, sau đó mới trả lời: "Hẳn là buổi chiều tôi uống sữa bò vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, còn rất lạnh."

Thật ra, chiều nay cậu cũng không có uống sữa bò.

Sở dĩ cậu không dám nói ra tình hình thực tế cho Lục Chấp, chính là lo lắng đau dạ dày lần này, cũng giống như vết đỏ trên cổ, hay vết bầm tím trên chân, đều là dấu hiệu thể hiện thân thể của cậu càng ngày càng kém.

Dù cậu có nói sự thật cho Lục Chấp, cũng không có tác dụng gì, ngược lại cũng chỉ là thêm một người lo lắng mà thôi.

Lục Chấp nghe Giản Úc nói như vậy, trong lòng khẽ thả lỏng, dặn dò Giản Úc: "Lần sau đừng ăn đồ lạnh."

Giản Úc phối hợp mà gật đầu: "Vâng."

Cậu không biết đau dạ dày lần sau phải làm cái gì mới có thể lừa gạt qua được, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Cũng may qua một đêm, dạ dày Giản Úc đã hoàn toàn không còn đau nữa.

Nhưng cậu có thể cảm giác được, thân thể của mình xác thật so với trước càng thêm yếu ớt hơn không ít.

Thật giống như một gốc cây thực vật với chu kỳ sinh trưởng cực kỳ ngắn ngủi, rốt cuộc đã đi tới giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, sự suy tàn của nó là ngăn cản không được.

Giản Úc đối với những chuyện này thật ra cũng không có để trong lòng, dù sao từ lúc cậu xuyên qua, cậu vẫn luôn nói với chính mình rằng, cậu cũng chỉ còn sống được hai năm nữa thôi, qua một ngày là ít đi một ngày.

Sau khi làm tốt chuẩn bị tâm lý, cũng không còn khó tiếp thu như vậy nữa.

Buổi chiều, đầu tiên là cậu xem một bộ phim, sau đó mang theo rổ, ra vườn rau đằng sau biệt thự.

Trước đó hai ngày cậu từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, liền phát hiện đã có một ít cây trưởng thành rồi.

Cho nên, cậu cố ý hôm nay đến xem.

Chờ khi cậu tới vườn rau, quả nhiên giống như hai ngày trước đã thấy.

Dâu tây, cà chua, dưa leo v v, tất cả đều đã trưởng thành, chỉ cần xem qua một cái, cũng khiến cậu tràn đầy vui sướng.

Hai mắt Giản Úc sáng ngời, đi tới khu vực trồng dâu tây.

Dâu tây cơ bản đều đã chín, mỗi một trái đều đỏ rục, vừa tươi ngon lại còn no đủ.

Giản Úc nhìn những quả dâu tây này, nháy mắt cười vô cùng thích thú.

Chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đã có thành quả.

Cậu đưa tay ra, cẩn thận mà ngắt một quả chín mọng.

Sau đó bỏ vào miệng.

Một ngụm cắn xuống, nước của dâu tây chua chua ngọt ngọt lập tức lan tràn trong miệng, vô cùng ngon.

Cả khuôn mặt của Giản Úc đều mang ý cười, cậu bắt đầu hái từng trái từng trái dâu tây.

Có khoảng tầm một phần ba dâu tây có thể hái được, còn lại hai phần ba thì cách hai ngày sau lại đến.



Giản Úc một hơi hái xong dâu tây, liền cầm theo rổ trở lại biệt thự.

Cậu đi vào phòng bếp, đem một phần dâu tây bỏ vào tủ lạnh, còn dư lại thì mang đi rửa sạch với nước, sau đó bỏ vào hai cái đĩa khác nhau.

Cậu bưng hai đĩa dâu tay đi ra khỏi phòng bếp, đưa một đĩa trong đó cho người làm.

Sau đó bưng đĩa còn lại đi tới sô pha.

Lúc này, Lục Chấp từ bên ngoài biệt thự đi vào.

Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp, có chút ngơ ngác mà nuốt dâu tây xuống, sau đó mới hỏi: "Lục tiên sinh, hôm nay sao anh về sớm quá vậy?"

Bây giờ mới 3 giờ chiều, không nghĩ tới Lục Chấp đã trở lại rồi.

Lục Chấp đi qua cạnh cậu, trả lời nói: "Trở về đón cậu, đêm nay phải tham gia một buổi tiệc từ thiện."

Giản Úc chớp chớp mắt: "Buổi tiệc từ thiện?"

Lục Chấp đi tới cạnh cậu ngồi xuống, gật đầu: "Đúng vậy, buổi tối 6 giờ bắt đầu."

Buổi tiệc tối từ thiện lần này, là do một lão tiên sinh rất có uy vọng tổ chức.

Vị tiên sinh chủ động lấy ra một ít đồ vật đã cất giữ lâu năm, mời mọi người tiến hành bán đấu giá, cuối cùng sẽ đem toàn bộ tiền bán đấu giá được quyên tặng ra ngoài.

Giản Úc nghe Lục Chấp giải thích xong, có chút hiểu rõ mà gật đầu.

Chẳng qua trường hợp này cậu đi theo, cũng chính là đi xem mà thôi, hẳn là không mua nổi được món nào.

Cậu lại không nghĩ nhiều, chủ động mà cầm đĩa dâu tây trên bàn trà lên, nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh ăn dâu tây không? Dâu tây này chính là tôi hái được từ vườn rau về đó, có phải nhìn rất ngon không?"

Lục Chấp nhìn dây tây một cái, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày: "Cậu trồng tốt như vậy sao?"

Dâu tây này giống với loại bên ngoài siêu thị như đúc, thậm chí bởi vì vừa mới hái xuống, ngược lại còn thấy tươi ngon hơn rất nhiều.

Giản Úc tự hào nói: "Tất nhiên rồi, tôi vẫn luôn tận tâm tận lực che chở cho chúng nó mà."

Nói xong, cậu nghĩ tới cái gì, động tác khựng lại.

Không đúng, sao cậu phải cho Lục Chấp ăn dâu tây chứ, lúc trước hắn còn uy hiếp nói muốn nhổ hết những mầm cây đó đấy!

Nghĩ đến đây, Giản Úc quyết đoán thu đĩa lại.

Lục Chấp nhìn cậu một cái, trong đôi mắt đen tựa hồ có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Giản Úc nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, nhìn Lục Chấp giống như đang nhìn kẻ phản diện: "Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Lúc trước là ai nói muốn nhổ mầm cây của tôi?"

Lục Chấp nhíu mày: "Còn mang thù?"

Giản Úc lại lần nữa hừ hừ: "Tất nhiên rồi."

Ai ngờ lúc này, động tác của Lục Chấp lại nhanh chóng từ trong đĩa cầm một quả, cười như không cười mà nhìn cậu, trong giọng nói mang đầy vẻ trêu tức: "Nếu tôi nhất định phải ăn thì sao?"

"......"

Giản Úc lập tức cầm đĩa trong tay dấu ra phía sau, sau đó đứng dậy đoạt lấy quả dâu tây trong tay Lục Chấp: "Trả lại cho tôi, không cho anh ăn."

Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười, nâng cánh tay lên.

Giản Úc thấy thế, nhào qua muốn đoạt.

Lục Chấp lại tránh qua bên cạnh để trốn.

Vốn dĩ Giản Úc đang khoanh chân ngồi trên sô pha, cứ như vậy, trọng tâm bị lệch, thiếu chút nữa là từ trên sô pha té xuống.

Cũng may Lục Chấp tay mắt lạnh lẹ, một phen ôm lấy vòng eo của cậu, đem người vớt trở về.

Sau đó Giản Úc cứ như vậy mà nhào vào trong lòng ngực của hắn.

Lục Chấp đem Giản Úc ôm vào lòng, sau đó hơi ngơ ngẩn.

Vòng eo hắn đang ôm vừa tinh tế lại mềm mại, một tay là có thể ôm lấy, cách một lớp vải mỏng, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có hơi lạnh lẽo kia.

Hắn cách Giản Úc gần như thế, gần đến mức hắn chỉ cần cúi đầu, là có thể thấy rõ từng sợi lông mi cong vút của Giản Úc, đôi mắt trong vắt, cùng với đôi môi hồng nhuận kia.

Hơi thở vây quanh, tất cả đều là hương vị ngọt ngào.

Cánh tay ôm lấy eo của Giản Úc theo bản năng mà siết chặt hơn, như hy vọng hai người có thể càng gần hơn, để giờ khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại.

Chờ sau khi Lục Chấp nhận ra động tác của chính mình, tim của hắn đập một cách mất kiểm soát.

Ánh mắt hắn nhìn Giản Úc trở nên thâm thúy đen kịt, một loại cảm xúc nào dó cuồn cuộn nổi lên.

Lúc này, Giản Úc nhúc nhích một cái, tựa hồ muốn chui ra khỏi vòng ôm của Lục Chấp, nhưng nhất thời không thể ngồi dậy được.

Lục Chấp đỡ hắn ngồi lại ngay ngắn, cũng giấu đi ánh mắt phức tạp vừa rồi.

Giản Úc thật vất vả mới ổn được, cậu nhấp miệng, có chút thở phì phì mà nhìn Lục Chấp một cái.

Đều tại Lục Chấp, nếu không phải tại hắn, sau cậu có thể thiếu chút nữa thì té được?

Chẳng qua trước khi té, Lục Chấp đã đỡ được cậu, vậy coi như lấy công chuộc tội, cậu cũng không so đo nữa.

Chỉ là lúc này, Giản Úc phát hiện biểu tình của Lục Chấp có điểm quái quái, vì thế khó hiểu nói: "Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?"

Cũng không đến mức vì mình không cho hắn ăn dâu tây, nên hắn không vui đấy chứ?

Nhưng mà vẻ mặt kia, hình như cũng không phải không vui?

Lục Chấp dừng một chút mới trả lời lại: "Không có gì."

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta chuẩn bị một chút, rồi đi tham gia tiệc tối."

Gần 6 giờ tối, hai người đi tới nơi tổ chức bữa tiệc.

Trong đại sảnh đứng một đám người không phú thì quý, mọi người anh tới tôi đi, cụng ly bắt tay, mượn cơ hội lần này để trao đổi lợi ích. Giản Úc cùng Lục Chấp vừa tiến vào đại sảnh, không ít người liền xông tới.

" Lục tổng, tôi chờ ngài lâu lắm rồi."

" Lục tổng, nếu không chúng ta lại nói chuyện về dự án khai phá thành Bắc kia đi?"

" Lục tổng, đêm nay ngài tính toán mua món đồ nào vậy?"

Từng thanh âm cung kính truyền tới, tất cả đều muốn cùng Lục Chấp lôi kéo làm quen.

Giản Úc ở trường hợp như vậy cũng không có tác dụng gì, vì thế nhỏ giọng nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, nếu không tôi qua bên cạnh chờ anh nhé?"

Lục Chấp trả lời lại: "Không cần."

Ngay sau đó hắn nói với những người khác: "Hôm nay không nói chuyện công việc."

Hắn đều đã nói như vậy rồi, những người đó cũng nhanh chóng thay đổi lời nói.

" Đúng đúng đúng, hôm nay mọi người tới nơi này là để kết giao bạn bè, không nói đến những việc phí não đó nữa."

" Nơi này có một loại rượu trái cây được đặc chế cũng không tệ lắm, mọi người uống thử xem."

Cuối cùng, Giản Úc cùng Lục Chấp thành công xuyên qua đám người, đi tới sô pha ngồi xuống.



Buổi đấu giá phải 7 giờ mới chính thức bắt đầu, trước đó mọi người có thể ăn một chút gì đó.

Giản Úc một bên tìm đồ ăn ngon, một bên hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, vì sao hôm nay không nói chuyện công việc vậy?"

Cậu nhớ trước kia nếu gặp những trường hợp như thế này, Lục Chấp đều sẽ cùng một ít người nói chuyện hợp tác.

Lục Chấp cũng không tính toán gạt cậu, cười khẽ: "Bởi vì những người đó, không đáng giá để tôi phải đi nói chuyện hợp tác."

Giản Úc nghe được lời này, đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi trợn to lên: "Thì ra là ý này sao? Thế mà tôi còn tưởng hôm nay là ngày gì đặc biệt, không thể nói chuyện công việc chứ."

Lục Chấp nghe xong, nhướng mày nhìn Giản Úc một cái: "Nếu đối tác của tập đoàn Lục thị đều có thể như cậu, chắc chắn tập đoàn sẽ phát triển càng thuận lợi hơn."

Giản Úc nghe ra được ý ngoài lời của Lục Chấp, ngay lập tức sụ mặt: "Ý của anh là, tôi rất ngốc sao?"

Ý cười trên mặt Lục Chấp càng thêm rõ ràng: "Hả? Tôi có nói như vậy sao?"

Giản Úc không cao hứng nói: "Nhưng anh chính là có ý như vậy đó."

Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, Lục Chấp chính là đang quanh co lòng vòng mà nhục nhã chỉ số thông minh của cậu.

Người này thật sự là quá đáng! Cứ như lâu lâu mà không bắt nạt cậu, thì sống không nổi vậy!

Lục Chấp bắt chéo chân, toàn thân rõ ràng đang trong trạng thái rất thả lỏng, cười như không cười mà nhìn Giản Úc nói: "Về nhà uống nhiều sữa bò thêm một chút."

Giản Úc: "......"

Người này không biết sai liền thôi đi, còn dám đổ thêm dầu vào lửa nữa là sao?

Lục Chấp mới phải là người cần uống sữa bò đó! Uống nhiều sữa bò bổ sung IQ đi!

Giản Úc tức giận, cố tình lại không thể làm gì được Lục Chấp.

Lúc này, một phục vụ bưng một cái khay đi tới, trên khay có mấy ly rượu màu sắc xinh đẹp.

Người phục vụ đưa khay tới trước mặt hai người: "Hai vị, đây đều là rượu trái cây mà lão gia nhà chúng tôi tự mình đặc chế, bên ngoài đều rất khó mà mua được, hai vị có muốn thử một chút hay không?"

Giản Úc nhìn những ly rượu trái cây đó, lập tức nóng lòng muốn thử.

Ngày thường cậu căn bản không có uống rượu, nhưng những ly rượu trái cây này xác thật không tồi, không nếm thử một chút thì thật là đáng tiếc.

Cậu cười tủm tỉm mà đưa tay chuẩn bị lấy một ly.

Kết quả, Lục Chấp lại bắt được cổ tay của cậu, ngăn cản động tác: "Cậu không thể uống rượu."

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Giản Úc chớp chớp mắt hỏi: "Vì sao?"

Đây cũng không phải là rượu nồng độ cao gì, chẳng lẽ Lục Chấp còn sợ cậu sẽ say hay sao?

Lục Chấp nhướng mày nói: "Cậu quên tối hôm qua bị đau dạ dày rồi sao?"

Giản Úc: "......"

Cậu đương nhiên nhớ rõ mà, lúc ấy đau đến nỗi ngất luôn.

Nhưng mà, thân thể này của cậu vốn dĩ đã như vậy rồi, dù cho không uống rượu, dạ dày đau thì nó vẫn đau thôi, có ngăn cũng không được.

Ai bảo cái thân thể này của cậu được thiết lập mắc bệnh nan y chứ?

Giản Úc mắt trông mong mà nhìn Lục Chấp, ý đồ muốn hắn buông lỏng một lần cho cậu: "Tôi chỉ uống một chút mà thôi."

Lục Chấp không lay động một chút nào: "Không được."

Giản Úc đáng thương mà nhìn hắn: "Tôi thật sự chỉ uống một chút xíu thôi, chỉ thử hương vị thôi mà."

Đôi mắt của cậu trong vắt như nai con, lúc mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào một người, rất khó để người ta có thể hạ quyết tâm mà cự tuyệt được.

Nhưng mà Lục Chấp vẫn bắt lấy cổ tay của cậu như cũ, không buông tha, ánh mắt thật sâu nói: " Tôi cũng sẽ không uống, nên cậu cũng không được uống."

Giản Úc nghe được lời này, có chút kinh ngạc, lập tức không nói thêm được chữ nào nữa.

Rõ ràng thân thể Lục Chấp khỏe mạnh, tùy tiện uống chút rượu trái cây cũng không vấn đề gì, vì sao cũng phải đi theo cậu không uống chứ?

Giản Úc chủ động thu hồi tay, sau đó nhấp môi, nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, không có quan hệ, tôi không uống, nhưng anh có thể uống mà."

Nhưng mà, Lục Chấp vẫn không lấy rượu, chỉ nói: "Tôi sẽ không uống."

Hắn đè thấp thanh âm khi nói chuyện, cái loại cảm giác trầm thấp từ tính này càng thêm rõ ràng hơn, dường như truyền qua từ trong không khí, trực tiếp đi vào trái tim của người ta, làm cho trái tim cũng bắt đầu mềm ra.

Giản Úc ngơ ngẩn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt.

Cậu phát hiện Lục Chấp đối tốt với cậu có chút quá đáng.

Đây là ảo giác của cậu, hay xác thật chính là như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.