Mãi cho đến buổi chiều 3 giờ, buổi lễ đính hôn mới được kết thúc. 
Kế tiếp còn một ít công việc, để Trần Hoài xử lý là được. 
Rốt cuộc Giản Úc có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, bây giờ chúng ta về lại biệt thự sao?" 
Lục Chấp trả lời: "Chúng ta đi bệnh viện trước." 
Giản Úc sửng sốt: "Đi bệnh viện?" 
Lục Chấp gật đầu: "Lâm Bác Vũ nói, thầy của hắn đã gửi thuốc bổ tới rồi, chúng ta đi lấy thuốc trước, sau đó mới về biệt thự." 
Giản Úc gật đầu: "Như vậy a." 
Nếu không phải Lục Chấp nhắc tới, chính cậu cũng đã quên mất việc thuốc bổ này rồi. 
Nghĩ đến đây, Giản Úc có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Chấp. 
Theo lý thuyết, mỗi ngày Lục Chấp đều bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không thể nhớ nổi việc nhỏ này mới đúng, nhưng mà Lục Chấp lại nhớ rất rõ ràng. 
Lục Chấp nhận ra tầm mắt của Giản Úc, nhướng mày nói: "Làm sao vậy?" 
Giản Úc nói đúng sự thật: "Chỉ là có chút tò mò thôi, vì sao anh lại nhớ rõ loại việc nhỏ như này." 
Thần sắc Lục Chấp hơi khựng lại: "Việc nhỏ?" 
Giản Úc có chút mờ mịt: "A? Không đúng sao?" 
Bồi bổ thân thể cho cậu, chính là việc nhỏ a. 
Dù sao mạng của cậu cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi, bổ cho khỏe mạnh hơn thì có ích lợi gì? Tới thời gian đã định, còn không phải vẫn bị bệnh nan y sao. 
Lục Chấp hơi hơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-om-yeu-muon-lam-ca-man-trong-truyen-nguoc/3325710/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.