Chương trước
Chương sau
Thấy thần sắc Giản Úc không tốt lắm, Tần Diễn vội vàng nói: " Anh dâu yên tâm đi, anh còn không biết thủ đoạn của anh Lục sao?"

Giản Úc vừa chuẩn bị nói một câu.

Tần Diễn liền nói ngay sau đó: " Anh Lục nhất định sẽ vì anh mà trừng phạt Cố Bắc đến hoài nghi nhân sinh luôn. Cái này gọi là trùng quan nhất nộ vi tình yêu* đó."

* Câu gốc là " trùng quan nhất nộ vì hồng nhan (tạm dịch là: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan),ở đây Tần Diễn nói lái sang "trùng quan nhất nộ vi tình yêu", ý nói vì tình yêu mà Lục Chấp sẽ càng giận dữ hơn.

Giản Úc cười cười, nuốt lời định nói vào bụng.

Lục Chấp sao có thể vì cậu mà trừng phạt Cố Bắc được chứ? Cố Bắc luôn làm ra nhiều chuyện khiêu khích Lục Chấp, có khi Lục Chấp đã lên kế hoạch thiết kế các loại phương án trừng phạt Cố Bắc từ lâu rồi ấy.

Chuyện hôm nay của cậu, nhiều lắm thì được xem như là một ngọn lửa, để châm lên cái kíp nổ sẵn có mà thôi.

Chẳng qua Giản Úc có chút không thể không thừa nhận, cậu cũng rất ngạc nhiên.

Lúc con ngựa kia xảy ra vấn đề, cậu chuẩn bị ngã xuống, Lục Chấp vậy mà có thể đón được cậu.

Tình huống nguy hiểm như vậy, không nói chính xác được cái gì, vạn nhất Lục Chấp cũng bị thương nghiêm trọng thì sao?

Vốn dĩ dựa theo mối quan hệ hiệp nghị của bọn họ, Lục Chấp hoàn toàn có thể không cần cứu cậu, chờ xong việc đưa đi bệnh viện, trả tiền thuốc men cho cậu, cũng đã xem như tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Nhưng mà, Lục Chấp lại mạo hiểm mà đến cứu cậu.

Nếu không nhờ có Lục Chấp, hôm nay cậu khẳng định không chỉ bị thương một chút như vậy.

Hành lang bệnh viện.

Lục Chấp thân hình cao lớn, lạnh lùng mà đứng ở đó, nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại, phân phó cho cấp dưới đi làm việc.

Kỳ thật Giản Úc đoán không sai.

Lục Chấp cũng không phải hoàn toàn vì cậu mới trừng phạt Cố Bắc, chuyện hôm nay cũng chỉ xem như là một cái cớ thôi.

Lục Chấp là người nắm quyền của một tập đoàn lớn, có đầy đủ tư cách của một thương nhân, hắn am hiểu lợi dụng tất cả mọi cơ hội để đạt thành mục đích của chính mình.

Cơ hội hôm nay quả thật khó có được.

Truyền đạt liên tiếp mấy mệnh lệnh, hai công ty của Cố Bắc liền không giữ được nữa.

Rất nhanh, ngay cả Triệu Mộ Nhã cũng nhận được tin, lập tức gọi cho Lục Chấp một cuộc điện thoại.

Lục Chấp mắt lạnh mà nhìn người gọi tới, sau đó không nhanh không chậm mà nhận điện thoại: " Alo?"

Ngữ khí của hắn không chút nào để ý giống như người tự tay phá hủy hai công ty của Cố Bắc không phải là hắn vậy.

Chỉ có thần sắc của hắn là có chút biến hóa.

Ánh sáng trong hành lang có hơi tối, chỉ có le lói một chút mờ nhạt chiếu lên gương mặt hắn, càng làm đáy mắt của hắn thêm sâu không lường được.

Triệu Mộ Nhã vẫn bày ra tư thái phu nhân như ngày thường, chỉ là trong giọng nói nhiều thêm chút gấp gáp: " Lục Chấp, công ty của anh trai cậu xuất hiện lỗ hổng lớn, không thể bù đáp ngay lập tức được, chuyện này là do cậu làm đúng không?"

Lục Chấp cũng không phủ nhận, mà lạnh lùng nói: " Không bằng bà đi hỏi trước hôm nay hắn đã làm cái gì, vì hắn mà hôm nay Giản Úc bị thương rất nghiêm trọng."

Triệu Mộ Nhã thanh âm căng thẳng: "Giản Úc tính là cái thứ gì? Cũng đáng để cậu làm như vậy?"

Trong giọng nói Lục Chấp mang theo cảnh cáo: " Giản Úc là đối tượng sắp cùng tôi kết hôn, chú ý lời nói của bà."

Triệu Mộ Nhã hừ lạnh một tiếng: "Vậy ý của cậu là, cậu sẽ không dừng tay với công ty của anh trai cậu đúng không?"

Lục Chấp lạnh lùng cười một tiếng: " Cái này còn cần tôi phải trả lời sao?"

Triệu Mộ Nhã bên kia tựa hồ ném vỡ một cái ly, thanh âm vỡ ly thủy tinh cùng với giọng nói vô tình của bà cùng vang lên: "Lục Chấp, tôi thật sự hận lúc trước tại sao lại sinh ra cậu."

Ánh mắt Lục Chấp đen nhánh một mảnh như vực sâu: " Lời này từ nhỏ tới lớn tôi đã nghe qua vô số lần rồi. Nếu bà có thời gian cùng tôi nói cái này, không bằng nghĩ cách bỏ tiền cứu lại công ty cho Cố Bắc đi."

Nói xong, hắn mặc kệ bên kia còn muốn nói gì, quyết đoán cúp điện thoại.

Ngay lập tức, Triệu Mộ Nhã lại gọi đến.

Lục Chấp dứt khoát để điện thoại về chế độ yên lặng, sau đó bỏ lại vào trong túi áo khoác.

Trong phòng bệnh.

Giờ đã tới lúc nên ăn cơm chiều.

Giản Úc vì phải truyền dịch, cho nên còn phải ở lại bệnh viện thêm một lát nữa.

Tần Diễn liền xung phong nhận việc đi ra ngoài mua đồ ăn.

Lâm Bác Vũ cùng y tá cũng có việc rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Giản Úc.

Cậu ngồi dựa trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Lúc Lục Chấp đi vào, nhìn thấy chính là hình ảnh này.

Hắn phát hiện, Giản Úc thường xuyên theo bản năng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mỗi lần như vậy, đôi mắt đều như có một tầng âm u nhàn nhạt không thể nói rõ được.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Giản Úc quay đầu, lại khôi phục vẻ mặt mang ý cười thường ngày: " Lục tiên sinh."

Lục Chấp cất bước đi tới, đứng ở trước giường bệnh, rũ mắt nhìn cậu: " Có tốt hơn chút nào không?"

" Đã khá hơn nhiều rồi, mới nãy y tá mới thoa thuốc cho tôi, miệng vết thương không còn đau nữa."

"Ừ." Lục Chấp không nói nhiều, xong rồi liền lẳng lặng đứng ở một bên.

Giản Úc chủ động nói: " Lục tiên sinh, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không biết mình bị thương sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào nữa."

Thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Chỉ là thuận tay thôi, cậu không cần để trong lòng."

Hắn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, giống như việc xông lên cứu người không hề có một chút nguy hiểm nào vậy, trái lại còn an ủi Giản Úc không nên có gánh nặng tâm lý.

Giản Úc phát hiện, càng ngày càng hiểu thêm nhiều về Lục Chấp, cậu càng thêm rõ ràng Lục Chấp là dạng người gì.

Từ một mức độ nào đó mà nói, Lục Chấp thật sự là một người rất tốt.

-

Vài ngày kế tiếp, Giản Úc đều luôn ở trong biệt thự.

Ngày thường cậu vốn dĩ cũng nhàn nhã tự tại, sinh hoạt cá mặn ăn no chờ chết, hiện tại chân lại bị thương, thế lại càng khoa trương hơn, mỗi ngày chỉ ở trong biệt thự dưỡng thương, ngay cả cửa cũng không bước ra.

Dù sao mỗi ngày đều có ăn có uống, không có việc gì thì có thể chơi game, xem phim linh tinh, không có cái nào tốt hơn cuộc sống hiện tại này.

Hôm nay, Giản Úc phát hiện dưới lầu có một gian phòng để đồ.

Phòng để đồ của biệt thự tất nhiên là không giống của những nhà khác, bày biện bên trong tất cả đều là vật phẩm sang quý.

Giản Úc bận tâm cái chân đang bị thương, nên chậm rì rì mà đi vào, đánh giá một vòng.

Bên trong có một cây đàn dương cầm, có giấy và bút mực, bộ trà cụ, các danh tác, chắc là chuẩn bị sẵn, để chiêu đãi khách nhân.

Giản Úc đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng thật ra cậu nhìn trúng cây đàn dương cầm kia.

Câu đi qua, mở nắp của dương cầm ra, nhẹ nhàng vuốt ve bàn phím, trong đầu đã chạy qua được vài bài dương cầm rồi.

Kỳ thật cậu cũng biết đàn dương cầm.

Ở thế giới trước, mẹ nuôi kia của cậu là một nghệ sĩ dương cầm có chút danh tiếng, lúc Giản Úc bị nhận nuôi, được bà dạy dỗ nên cũng học được kỹ năng chơi đàn dương cầm.

Nhưng mà không quá hai năm, mẹ nuôi kia của cậu gặp phải thời kỳ bình cảnh trong sáng tác, mỗi ngày mặt ủ mày chau, thường xuyên lại mất ngủ, thời điểm nghiêm trọng nhất thậm chỉ phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được một lúc.

Cứ thế mãi, tính tình mẹ nuôi càng ngày càng táo bạo, động một chút liền hướng về Giản Úc mà cuồng loạn.

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Giản Úc đều thấp thỏm bất an, lời nói và việc làm càng thêm cẩn thận hơn, sợ lại chạm phải điểm nào đó khiến mẹ nuôi nổi điên đánh cậu.

Nhưng dù cậu có thật cẩn thận, nỗ lực làm tốt một bé ngoan, không gây thêm phiền toái cho ba mẹ nuôi, cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị vứt bỏ lần nữa.

Lúc việc kinh doanh của ba nuôi xảy ra vấn đề, cậu hoàn toàn trở thành trói buộc, sau đó vào một ngày mùa đông tuyết bay đầy trời, cậu bị đuổi ra khỏi cửa......

" Cậu còn biết chơi đàn dương cầm sao?"

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Giản Úc.

Giản Úc quay đầu lại, thấy Lục Chấp đang đứng dựa vào khung cửa.

Không biết có phải do mấy ngày trước đã giải quyết xong cái đại phiền toái là Cố Bắc hay không, hiện tại thoạt nhìn Lục Chấp thoải mái hơn so với ngày thường một ít, hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, anh tuấn như ngọc.

Giản Úc gật đầu một cái: " Vâng, có biết một chút."

Nói xong, cậu nhìn Lục Chấp có chút áy náy: " Lục tiên sinh, tôi làm ồn đến anh sao?"

Cậu vừa mới tùy ý nhấn mấy phím đàn, phát ra không ít động tĩnh.

" Không có." Lục Chấp nâng cằm, ý bảo: " Cậu nếu thích, bình thường có thể tới đây để đàn."

Giản Úc cười đến vô cùng ngọt, đôi mắt cong cong: " Cảm ơn Lục tiên sinh."

Nếu đã nói như vậy, Giản Úc dứt khoát ngồi xuống, để tay lên, thử đàn một chút.

Ngay từ đầu cậu còn có chút chưa quen, dù sao lâu rồi cũng không có đụng tới đàn, nhưng đàn được vài âm, cậu dần dần thuận buồm xuôi gió, tìm về được cảm giác trước kia.

Trong lúc nhất thời, tiếng đàn du dương vang khắp biệt thự.

Lục Chấp dựa vào cửa, an tĩnh mà nhìn Giản Úc một hồi.

Hắn thấy Giản Úc còn khá là khiêm tốn, trình độ này căn bản không phải chỉ biết một chút thôi đâu. Tuy rằng chưa tới được cấp bậc đại sư, nhưng tổ chức mấy cuộc diễn tấu nhỏ cũng không khó.

Lúc này, Giản Úc lẳng lặng ngồi ở trước đàn dương cầm, biểu tình điềm đạm nghiêm túc, ngón tay trắng nõn xinh đẹp nhấn lên từng phím đàn đen trắng.

Gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ khẽ thổi vào, bức màn trắng lay động, Giản Úc ngồi ở giữa, giống như một bức họa xinh đẹp.

Chẳng qua mới đàn xong một bài, cậu đã dừng.

Lục Chấp nhướng mày: "Không tiếp tục sao?"

Giản Úc không ngồi đoan chính như vừa nãy nữa, mà lười nhác dựa vào ghế tựa, lắc lắc tay: " Mệt quá đi, lần sau lại đàn tiếp."

Lục Chấp: "....."

Tốt thật, lời này hoàn toàn phù hợp với tác phong của Giản Úc.

Giản Úc thấy biểu tình của Lục Chấp có điểm kỳ quái, theo bản năng hỏi: " Sao vậy?"

" Không có việc gì." Lục Chấp đứng thẳng lại, nói với Giản Úc: " Không đàn nữa thì đến đây, tôi bôi thuốc cho cậu."

" À, Vâng."

Giản Úc rời khỏi ghế, ngoan ngoãn đi theo Lục Chấp đến phòng khách.

Đùi phải của Giản Úc bị thương, hơn nữa còn bị ở phía trong, tự cậu không tiện bôi thuốc được, bởi vậy hai ngày nay đều là Lục Chấp giúp cậu bôi.

Giản Úc đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha.

Cậu đem chân phải rút ra khỏi chiếc dép bông mềm mại, sau đó gác lên một chiếc ghế thấp. Lục Chấp một bên lấy thuốc, một bên nhàn nhạt mà nói với cậu: " Đem ống quần kéo lên."

" Vâng."

Giản Úc nghe lời mà làm theo.

Mấy ngày nay vì để tiện bôi thuốc, cậu đều mặc một chiếc quần rộng thùng thình, tùy tiện là có thể kéo lên để lộ chân, vô cùng tiện lợi.

Lục Chấp lấy ra một cây tăm bông chấm nước thuốc.

Khớp xương ngón tay của hắn rõ ràng, tư thế bình tĩnh, động tác đơn giản như vậy, phá lệ nhìn ra được cảnh đẹp ý vui.

Hắn chấm xong nước thuốc, sau đó hướng đến miệng vết thương của Giản Úc mà thoa.

" Shhhh ------"

Chân Giản Úc đột nhiên co rụt lại.

Lục Chấp nhanh tay lẹ mắt ổn định lại chân cậu, phòng ngừa cậu đụng phải vào bàn trà.

Vốn dĩ đã bị thương rồi, lỡ như lại va một cái, vết thương sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Lúc này, Lục Chấp mới ngước mắt lên hỏi Giản Úc: " Làm sao vậy?"

Giản Úc nhíu mày lại, trong mắt có chút ướt át, nhấp môi: " Không biết, đột nhiên đau quá."

Nói xong, cậu nâng lên đôi mắt dầm dề nước nhìn về phía Lục Chấp: " Hôm nay mới đổi thuốc mới sao? Lần trước cũng không có đau như vậy."

Lục Chấp dò hỏi: " Rất đau sao?"

Giản Úc uể oải gật gật đầu.

Lục Chấp thấy Giản Úc đều đau đến nước mắt lưng tròng, hắn nhăn mày, một tay khống chế chân cậu, sau đó kiểm tra một chút.

Bàn tay Lục Chấp to rộng ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Giản Úc lại thấp, tạo thành tương phản rất rõ ràng.

Giản Úc chỉ cảm thấy nơi bị ngón tay của Lục Chấp đụng đến, đều được nhiệt độ cơ thể của hắn làm ấm lên không ít.

Hơn nữa, làn da của cậu tinh tế bóng loáng, đối lập với lòng bàn tay của Lục Chấp hàng năm đều lật xem văn kiện, có chút vết chai, lúc bàn tay ấy mơn trớn cẳng chân của cậu, để lại cảm giác vô cùng rõ ràng.

Giản Úc có chút muốn rụt lại chân, lần này không phải bởi vì đau, mà là do cảm thấy có chút quái quái.

Cũng may, Lục Chấp kiểm tra xong, rất nhanh liền buông ra, sau đó nhìn thoáng qua bình thuốc: " Cái này là thuốc trị sẹo, thành phần khác với thuốc lần trước, khả năng là do thể chất của cậu tương đối mẫn cảm với thành phần nào đó trong thuốc này."

Giản Úc nghĩ đến cảm giác đau đớn xuyên tim vừa nãy, có chút sợ hãi mà thương lượng: " Vậy có thể không cần dùng thuốc trị sẹo không?"

Lục Chấp liếc mắt nhìn Giản Úc một cái.

Cả người Giản Úc trắng nõn, tự nhiên là bao gồm cả chân, làn da ở đây tinh tế bóng loáng.

Có thể do hơi khẩn trương, ngón chân của cậu bất an mà cuộn lại, càng thêm có vẻ yếu ớt cùng đáng yêu.

Nếu chân này để lại một vết sẹo lớn như vậy......

Lục Chấp khuyên nhủ: " Thật sự không thoa sao? Lâm Bác Vũ nói đây là thuốc trị sẹo tốt nhất. Nếu không tôi thoa lại thử xem, xem cậu có thể nhịn được hay không."

Giản Úc bẹp miệng một chút, cậu sợ đau nhất đó.

Nhưng mà cậu biết Lục Chấp cũng vì muốn tốt cho mình, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Được rồi."

Chẳng qua giọng nói có chút run rẩy, giống như rất là sợ hãi.

Lần này Lục Chấp lại chấm thêm một ít nước thuốc, động tác so với hồi nãy càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, bôi lên vết thương của Giản Úc.

Thoa một lúc, hắn liền hỏi cảm thụ của Giản Úc: " Thế nào?"

Giản Úc nói đúng sự thật: " Lần này tốt hơn nhiều rồi."

Có thể là do đã thích ứng được với thuốc, không còn đau giống như lúc đầu nữa, có thể chịu đựng được.

" Ừ." Lục Chấp thấy cậu không có việc gì, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà tinh tế bôi xong những chỗ bị thương còn lại của cậu.

Lúc Lục lão gia tử đi vào biệt thự, chính là thấy một màn Lục Chấp đang bôi thuốc cho Giản Úc này.

Trong lúc nhất thời ông thổi râu trừng mắt, khiếp sợ đến nỗi thiếu chút nữa huyết áp cũng tăng cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.