Lúc này, sắc mặt Giản Úc tái nhợt, tóc trên trán đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, cổ họng phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Lục Chấp nghĩ tới chuyện Trần Hoài nói Giản Úc có khả năng bị bệnh hen suyễn.
Tính huống như vậy đã xảy ra ngay trước mắt hắn rồi.
Hắn đi qua mở cửa sổ, để không khí mới mẻ tràn vào trong phòng.
Sau đó hắn đi đến bên giường nâng Giản Úc dậy, muốn làm cho đối phương thanh tỉnh một chút: " Giản Úc, cậu có bình xịt hen suyễn không?"
Giản Úc sắp lâm vào hôn mê rồi, cậu gian nan mở mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy được Lục Chấp.
Cậu mơ mơ màng mang chỉ tay về hướng cái tủ: " Kia......ở đó."
Hơi thở của cậu mỏng manh, thanh âm thực nhẹ.
Lục Chấp chỉ có thể phán đoán lời nói của cậu, sau đó nhanh chóng đi qua mở tủ.
Quả nhiên bên trong có bình xịt hen suyễn.
Hắn cầm bình xịt tới, nhanh chóng lắc vài cái, sau đó đưa tới bên miệng của Giản Úc để cậu ngậm vào......
Giản Úc giống như đang bị hãm sâu vào trong nước biển, trước một giây sắp chìm xuống, đột nhiên được một đôi tay vớt lên.
Cậu rốt cuộc có thể hít thở.
Cậu thở từng ngụm từng ngụm, cảm thụ không khí một lần nữa tiến vào phổi, cả người đếu sống lại.
Trải qua một phen lăn lộn như vậy, cậu so với ngày thường càng thêm hư nhược hơn, trong mắt đều là hơi nước, lông mi dài cũng dính nước mắt, giống như vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-om-yeu-muon-lam-ca-man-trong-truyen-nguoc/3319718/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.