Chương trước
Chương sau

Cẩm Nương nghe xong trong lòng cũng phát ra căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Nương nổi lên một tia thương hại, Ngọc Nương nếu chịu an phận, thì sau khi sinh con, thành thật mà sống ở vương phủ, thì nhất định sẽ có tháng ngày an nhàn của nàng ở đây, nhưng chỉ sợ nàng ta khó mà có thể an phận được.

“Hôm nay tỷ muốn quay trở về phủ sao?” Cẩm Nương không xác định hỏi lại, nàng thật sự không muốn ngồi cùng xe ngựa với Ngọc Nương, hơn nữa, tướng công cũng không muốn gặp Ngọc Nương, một lát sau khi hắn hạ triều, nếu hắn biết Ngọc Nương muốn cùng quay trở về, nét mặt khẳng định sẽ không vui.

“Đúng vậy a, hiện giờ ta cũng cảm thấy rất sợ hãi, lại thêm thân thể nặng nề này, đi theo bọn muội trở về, sẽ an toàn hơn một chút.” Ngọc Nương cười nói ngắt lấy một khối điểm tâm, đưa vào trong miệng ăn, nói được rất tự nhiên.

“Hôm nay trở về, hiện tại thân thể của tỷ nặng nề như vậy đi xe ngựa xóc nảy, muội xem tỷ nên ở lại đây chờ sau khi sinh đi, chỗ mẫu thân cùng lão thái thái muội sẽ giúp tỷ nói một tiếng, nếu như tỷ cảm thấy sợ, một lát nữa ta sẽ nói với phụ vương, nhờ người phái thêm hộ vệ bảo vệ tỷ.” Lời nói của Cẩm Nương mềm mại ôn hoà, nhưng ý cũng rất rõ ràng—— ta không muốn cùng ngươi quay về.
Ngọc Nương nghe xong trợn đôi mắt to nhìn Cẩm Nương, mi hơi nhướn lên nói: “Xe ngựa đi chậm một chút là được, thời gian của mẫu thân cũng không còn nhiều lắm, ta cũng muốn gặp mặt người, hừ, muội phu còn chưa trở về sao? Kỳ thật, ta cũng có thể giúp hắn làm chứng.”

Nghe thấy nửa câu sau Cẩm Nương cũng nhướn mày nhìn Ngọc Nương, Đây là ý tứ gì? Nàng muốn làm chứng cái gì?

Chính đang suy nghĩ, bên ngoài Phượng Hỉ vội vàng chạy vào, cũng không kịp hành lễ, cũng không suy nghĩ nói ra: “Phu nhân, nhị phu nhân có ở đây không? Người của Tông Nhân phủ tới đây, bảo là muốn mời nhị phu nhân lên chánh đường làm chứng.”

Ngọc Nương nghe xong vỗ vỗ tay, thản nhiên đứng lên, nở nụ cười nhìn Cẩm Nương, điềm đạm nói: “Tứ muội, dù thế nào chúng ta cũng là tỷ muội ruột, tương lai đến lúc tỷ tỷ không nơi nương tựa, muội cần phải giúp đỡ tỷ tỷ nha.”

Nói xong, dựa vào Hồng Nhi, xoay người rời đi, lời của nàng nghe qua cảm thấy chua xót, nhưng trong chớp mắt sau khi nàng xoay người, Cẩm Nương rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của nàng lướt qua một tia đắc ý, cảm thấy lại càng kỳ lạ, nàng cảm thấy càng phải đề phòng nàng ta, Ngọc Nương cũng không phải là loại người dễ chọc, một lát quay về phủ, nhất định không thể ngồi xe ngựa với Ngọc Nương, nàng ta có trở về hay không, chỉ cần không cùng đường với mình là được.

Lại nói Lãnh Hoa Đình, sáng sớm liền cùng vương gia lên triều, hắn vẫn ngồi ở trên xe lăn, vuốt ve chiếc xe lăn hắn đã ngồi bảy năm trời, trong lòng vô cùng cảm khái, nhớ tới Cẩm Nương từng diễn trò cười trước mặt hắn, chung quy ngồi trên xe lăn không chịu đứng lên, rõ ràng là lười biếng, suy nghĩ đến lời này, hắn liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên, nhớ lại hôm nay hắn muốn cùng hoàng thượng đối kháng, hiện tại trong lòng hắn có một tia hưng phấn cùng mong đợi.

Trong triều đình, chúng đại thần lại xếp thành hàng chỉnh tề, nhưng hoàng thượng vẫn chưa thượng triều, hoàng thượng rất ít khi tới trễ, lúc này trên đại điện lâm vào yên lặng, không phát ra một tiếng xì xào bàn tán.

Thái tử đứng đầu các quan đại thần, liền cau mày, nhìn thấy hắn có vẻ mỏi mệt, khi hắn chuyển đôi mắt sang nhìn vẻ mặt đầy cao hứng của Lãnh Hoa Đình đang ngồi trên xe lăn, đang được xếp vào hàng ngũ cầu tập lệnh sau Dụ Thân Vương, mày kiếm của thái tử thâm thúy mà nhếch lên, trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đình một cái.

Tên tiểu tử này nhìn khá là thoải mái, nhưng lại làm hại hắn một đêm không ngủ. . . . . . Cả đêm thái tử đã thẩm tra Lãnh Hoa Đường, nhưng hắn sống chết cái gì cũng không nói, chỉ nói muốn gặp Thượng Quan Mai, khiến cho trong lòng của thái tử rất phiền muộn, trở lại trong cung, thái tử phi mang theo hoàng thái tôn ở trong phòng chờ hắn, điều này làm cho thái tử cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: “Ái phi làm sao còn chưa ngủ?”

Thái tử phi ôm hoàng thái tôn đứng dậy muốn hành lễ, thái tử vội vàng phất tay, ý bảo cho nàng miễn lễ, còn hắn đưa tay tiếp nhận hoàng thái tôn, vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Kiền nhi cũng không ngủ, muốn chờ phụ thân sao?”

Hoàng thái tôn lúc này đã hơn một tuổi, là lúc đang bi bô tập nói, bé đã sớm mệt mỏi đến mơ hồ, nhưng hôm nay mẫu thân nói, phải đợi phụ thân trở về mới có thể ngủ, cho nên, bé liền cố gắng chống chọi với cơn mệt mỏi.

Thấy thái tử đang hỏi bé, bé cực kỳ nhu thuận chỉ chỉ thái tử phi, đầu đưa đến trước lỗ tai của thái tử, từ từ đưa bàn tay nhỏ vịn vào tai của thái tử: “Mẫu thân khóc, Kiền nhi bồi mẫu thân, không ngủ.”

Thái tử nghe xong trong lòng ấm áp, xoay mặt hôn hoàng thái tôn một phen, lừa bé nói: “Ừ, phụ thân trở về, mẫu thân sẽ không khóc, Kiền nhi ngoan, con đi theo nhũ mẫu đi ngủ đi.”

Thái tử sau khi từ Giang Nam trở về, đối xử với hoàng thái tôn đã khác lúc trước, lẽ ra, từ trước nam nhân chính là ôm cháu không ôm nhi tử, cho nên hắn rất ít tiếp xúc với Kiền nhi, nhưng sau khi từ Giang Nam trở về cũng không biết là vì cái gì, không có việc gì cũng lập tức tiến lên ôm Kiền nhi mà thân thiết một trận, điều này làm cho thái tử phi vô cùng vui mừng, mặc kệ thái tử có tình cảm với nàng như thế nào, nhưng nếu hắn có thể sủng ái Kiền nhi, đối với thái tử phi mà nói, đây là một việc tốt, càng tăng thêm địa vị của nàng trong phủ thái tử.

Hoàng thái tôn sau khi được ma ma ôm xuống, thái tử nói với thái tử phi: “Ái phi cũng đi nghỉ đi, sáng mai cô vẫn phải lâm triều.”

“Điện hạ, nô tì có chuyện muốn nói.” Thái tử phi vội vàng đứng dậy giữ chặt ống tay áo của thái tử, trong mắt tràn đầy nước mắt, thái tử nhìn thấy trong lòng cả kinh, quay lại đỡ lấy nàng nói: “Ái phi có chuyện gì làm nàng thương tâm như vậy?”

“Tiểu Mai nàng. . . . . . Nàng đã dọn về nhà mẹ đẻ.” Giọng của thái tử phi nghẹn ngào nói ra, gương mặt vốn ung dung xinh đẹp lúc này như lê hoa đái vũ.

Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thái tử giật mình, đối với chuyện Thượng Quan Mai hắn quả thật có chút bất đắc dĩ, không biết phải xử trí xử trí như thế nào, vốn là hắn muốn bảo hộ cho Lãnh Hoa Đường, nhưng thứ nhất hành vi của hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hơn nữa thông qua mấy tháng điều tra, hắn quả thật có thể là con trai của Lãnh nhị, nhưng hắn cùng với Lãnh Hoa Hiên lại không giống nhau, hắn cùng với Lãnh nhị đi lại rất gần, quan hệ của bọn họ lúc trước còn thân hơn cả phụ tử, mà nay có khả năng bọn họ đang cấu kết với nhau, vậy thì không phải chỉ có một tội nhỏ giết phụ sát mẫu, mà còn phạm vào tội phản quốc, với điểm này thôi, đã có thể không thể tha thứ cho hắn.

Thứ hai, hiện tại bản thân thái tử đang dựa vào phu thê của tiểu Đình, tiểu Đình cũng luôn có thành kiến với Lãnh Hoa Đường việc này khiến cho thái tử không thể không buông tha lòng trắc ẩn của hắn đối với tiểu Mai, hắn cũng không muốn giống như hoàng thượng, muốn dùng người, nhưng lại không tin tưởng bọn họ, dẫn đến mọi người nơm nớp lo sợ, người cũng khó lòng mà nguyện trung thành, trong lúc đó cho dù là đế vương cùng thần tử, thì tín nhiệm lẫn nhau cũng là điều quan trọng nhất, người với người, luôn luôn ngươi kính ta một thước, ta mới có thể kính ngươi một trượng, có thể đặt mình trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ vì bọn họ, lấy chân thành đổi chân thành, mới có thể có được lòng người.

Đây là chuyện mà thái tử đã phải dành mấy canh giờ ngây ngốc mà suy nghĩ lí lẽ trong lời nói của Cẩm Nương, sau khi suy nghĩ thông suốt, cho nên mấy tháng nay, hắn vận dụng vào thực tế, quả nhiên thu được kết quả rất tốt.

“Nàng. . . . . . Biết được bao nhiêu?” Thái tử do dự hỏi, hiện giờ nàng có thể bỏ qua lễ nghĩa, đối với việc trở về nhà mẹ đẻ đầu tiên phải được sự đồng ý của phu quân nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tự ý bỏ về mẹ đẻ là chuyện không thể, việc tiểu Mai trở về nhà mẹ đẻ mà chưa chào hỏi qua Giản Thân vương phi, hơn nữa, còn muốn ở lại một thời gian, cho nên tất nhiên nàng đã biết rõ mọi chuyện.

Hắn không khỏi đồng cảm với vị nữ tử kia, một vị quận chúa đáng yêu như vậy, lại phải gả ột tên ngay cả heo chó cũng không bằng, nếu như tiểu Mai đã biết rõ sự tình nàng nhất định cảm thấy rất thống khổ.

“Chuyện nên biết chuyện không nên biết, muội ấy giống như đã biết rõ tất cả, chỉ là không chịu nói, một mặt ở nhà khóc, phụ thân cùng nương trên đầu đều đã bạc, không biết phải làm sao với nàng bây giờ.” Thái tử phi nằm trong lòng thái tử, thút thít mà khóc lên, nàng từ trước đến nay cường thế, cũng không biết phải đối với muội muội của nàng làm sao bây giờ, muội muội tựa hồ đối với muội phu đã hết hy vọng, khẳng định muội ấy không muốn quay về vương phủ nữa, nhưng mọi chuyện còn chưa chắc chắn, chuyện này còn có chỗ không đúng a.

“Ừ, việc này cô đã biết, sang mai nàng mời tiểu Mai vào cung, hỏi muội ấy có tính toán gì không, chỉ cần không quá mức, cô sẽ cố gắng giúp đỡ muội ấy.” Thái tử vỗ vỗ lưng của thái tử phi, trầm ngâm nói.

“Hoàng thượng giá lâm ——” một âm thanh bén nhọn kéo thái tử đang trầm ngâm suy nghĩ ra, hắn vội vàng cùng các đại thần hướng về phía hoàng thượng hành lễ.

“Các khanh bình thân!” Tinh thần của hoàng thượng giống như không được tốt, biên quan truyền đến tin tức càng ngày càng khẩn cấp, thương đội xuôi nam toàn bộ đều bặt vô âm tín, chẳng lẽ ở trên biển gặp gió bão hay sao, không phải sẽ xảy ra chuyện gì chứ, nếu tính đến trường hợp này không phải là không có khả năng.

Hiện giờ đại quân tiêu hao rất lớn, chiến tranh còn chưa có chấm dứt, lương thảo của đại quân hiện tại có điểm khó tiếp tục cung cấp, hoàng thượng vì việc này mà lo âu, đúng lúc chuyện của tiểu Đình cũng chưa hạ chỉ, hôm nay nhất định phải định ra.

Giương mắt xem xét nhìn các quan đại thần trong triều, nhưng lại không nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, hoàng thượng không khỏi cau mày, nhìn về phía Dụ Thân Vương, sắc mặt Dụ Thân Vương cũng có chút lo lắng, hoàng thượng lập tức cảm thấy nặng nề, cao giọng hỏi: “Hôm nay còn có người xin phép không thượng triều sao, làm sao có người không có lý do lại không chịu thượng triều như vậy chứ? Sử bộ đã điểm danh chưa?”

Lại bộ Thượng Thư nghe vậy trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh, khom người trả lời: “Hồi hoàng thượng, vi thần cho người điểm danh qua, sáng nay chỉ có Lãnh đại nhân chưa tới, cũng không xin phép.”

Hoàng thượng nghe xong gật gật đầu, trong lòng cực kì không vui, một bên thái giám hô to một tiếng: “Có việc thỉnh tấu, vô sự bãi triều.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong đẩy xe lăn đi ra khỏi hàng, tay vừa nhấc lên, cúi người thi lễ về phía hoàng thượng, cung kính nói: “Bẩm hoàng thượng, thần có việc muốn tấu.”

Vẻ mặt của hoàng thường hàm chứa ý cười: “Ái khanh mời nói.” Hoàng thượng đối với Lãnh Hoa Đình vẫn luôn thưởng thức, tuy hoàng thượng kiêng kị hắn, nhưng phải công nhận người này quả thật là một nhân tài, không thể không dùng, cho nên, thái độ đối xử với Lãnh Hoa Đình cũng vô cùng thân thiết.

“Thần thỉnh hoàng thượng đem vị trí thế tử của Giản Thân vương phủ trả lại cho vi thần.” Giọng Lãnh Hoa Đình trong sáng, âm vang hữu lực.

Hoàng thượng vừa nghe thấy liền nhíu mày, tiểu tử này có tiếng là một người khó chịu, nhưng ngay cả sự kiện này cũng quấn quýt mãi không chịu buông tha, lần trước chính mình đã cho hắn một bậc thang đi xuống, hôm nay lại không chịu thức thời lại tiếp tục chuyện này.

Hắn đang muốn nói chuyện, Trương thái sư ở một bên liền nói: “Lãnh đại nhân, ngài nên biết đạo lý một chút, đối với vấn đề này hoàng thượng lần trước đã trả lời ngài, hôm nay ngài lại nhắc đến, chẳng lẽ đại nhân cho rằng trên triều đình đều là chỗ để chơi đùa hay sao?”

Hoàng thượng nghe được cảm thấy có chút an ủi, Trương thái sư làm quan đã được nhiều năm, rất hiểu tâm ý của chính mình, thậm chí ngay cả từng ánh mắt, từng biểu tình của hoàng thượng thì Trương thái sư cũng có thể hiểu rõ tường tận, cho nên hắn mới có thể ở bên cạnh giúp đỡ chính mình, không cần miễn cưỡng chính mình phiền toái mở miệng.

Lãnh Hoa Đình mỉm cười, nghiêng mắt liếc nhìn lão thái sư nói: “Xin hỏi thái sư, hạ quan khi nào lại không nói đạo lý? Hạ quan còn chưa nói xong mà, ngài đã cắt ngang hạ quan, trong triều còn có hoàng thượng, còn có thái tử điện hạ ở đây, ngài có phải quan tâm nhiều quá hay không? Vậy còn đem hoàng thượng cùng thái tử để trong mắt của người sao?”

Trương thái sư nghe thấy liền im bặt, hắn cũng chưa từng bị một tên tiểu bối trách móc như vậy, nhất thời cảm thấy khó thở, mặt đều đã đỏ lên, một hơi thở cũng trở nên chậm chạp khó khăn, một dòng huyết lưu lập tức tăng cao, phồng má trợn mắt, nửa câu nói cũng nói không nên lời.

Thái tử ở một bên nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười, trừng mắt nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Trương thái sư người này, từ trước đến nay đều nghĩ mình là lão thần trong triều, lén lút kết bè kết phái, thái tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, nhưng mà hoàng thượng lại coi trọng phụ tử nhà này, cho nên thái tử cũng không có biện pháp, vẫn nhẫn nhịn bọn họ, hiện giờ nghe thấy tiểu Đình đả khích hắn, trong lòng lại cảm thấy cực kì sảng khoái.

Hoàng thượng nhíu mày, kiên nhẫn nói với Lãnh Hoa Đình: “Lão thái sư nói cũng không sai, hôm qua trẫm đã nói rõ chuyện này, ái khanh không cần vì việc này mà chấp nhất nữa, tài hoa của ái khanh trẫm biết, chỉ cần ngươi tận lực vì triều đình, tiền đồ của ngươi nhất định sẽ trở nên vô cùng rực rỡ, ngươi làm sao lại chỉ để ý đến một ngôi vị thế tử nhỏ nhoi đó chứ?”

“Thần, chỉ là nghĩ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.” Lãnh Hoa Đình cười nói với hoàng thượng: “Ngày đó hoàng thượng đã đồng ý với vi thần ba điều kiện, thứ nhất, nếu thân thể của vi thần không bị tàn tật, thì việc kế tục ngôi vị thế tử chắc hẳn sẽ không làm mất mặt hoàng gia, thứ hai, hiện tại thế tử không phải con ruột của Giản Thân Vương, vậy liền không thể kế thừa tước vị, cho nên ngôi vị thế tử này tất nhiên phải chuyển cho người khác. Thứ ba, hiện tại phẩm chất của thế tử hết sức bại hoại, giết phụ sát mẫu, điều này phải dựa vào luật pháp mà trừng trị hắn, ngày đó, các vị công thần đều nghe thấy, hoàng thượng, không biết người có cho rằng vi thần là đang vọng ngôn *hay không?” Lãnh Hoa Đình cười nhạt hỏi.
*Vọng ngôn: nói xằng bậy

Hoàng thượng nghe vậy ngẩn ra, nhìn thấy bộ dạng vô cùng tự tin của Lãnh Hoa Đình, giống như đã dự tính trước, chẳng lẽ. . . . . . thân phận thật sự của thế tử Lãnh Hoa Đường. . . . . . Khụ, cho dù thân phận có không đúng, cũng sẽ không giết phụ sát mẫu đi, điều này phạm vào hiếu đạo của Đại Cẩm, đó là tội ác tày trời không thể đắc tội được.

“Ái khanh, nói miệng cũng không bằng chứng, chuyện này ngươi phải có bằng chứng mới được, đường đường làm nhục mệnh quan triều đình, dòng họ hoàng thất, điều này là phạm phải đại tội.” Hoàng thượng thật sự không tin, chỉ trong một đêm, chắc hẳn không thể điều tra ra sự việc gì chứ.

“Chuyện này vi thần có bằng chứng, cho nên mới dám đứng ra đảm đương việc tố giác, vi thần cũng chuẩn bị gánh chịu mọi hậu quả.” Lãnh Hoa Đình vẫn bày ra bộ dạng thoải mái nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí tuyệt đối không thả lỏng.

“Vương chất, cả nửa ngày ngươi đều là lời nói suông, ngược lại chẳng thấy bằng chứng đâu cả, nhìn ngươi vẫn đang ngồi trên xe lăn, hai chân tàn phế của ngươi không thể một ngày liền bình phục đi.” Dụ Thân Vương trào phúng liếc về phía Lãnh Hoa Đình nói.

“Đúng vậy a, trong một đêm để chữa khỏi hai chân của ta, tự nhiên là rất khó, nhưng mà điều này không phải là không có khả năng, có lẽ, ông trời nhìn thấy nỗi oan của ta khi bị tàn phế như vậy, sai tiên nhân hạ phàm chữa trị cho ta cũng không chừng a, nhưng mà, Vương thúc, nếu sau này ngài bị tàn tật, phỏng chừng chữa trị sẽ rất khó, bởi vì tiên nhân có quy định đối với người có tính cách không đoan chính, phụ bạc nhất định sẽ không ra tay giúp đỡ.”

Lãnh Hoa Đình tuyệt không để ý đến sắc mặt không tốt của Dụ Thân Vương, cười lạnh đẩy xe lăn dạo một vòng bên người Dụ Thân Vương, nghiêng đầu trên dưới đánh giá hai đôi chân thon dài của Dụ Thân Vương, trong mắt lộ ra một tia thuơng hại, giống như ngày mai nhất định hai chân của Dụ Thân Vương sẽ trở nên tàn phế vậy.

Dụ Thân Vương bị hắn đánh giá như vậy cảm thấy vô cùng hoảng sợ, lập tức tức giận đến tái mặt, cầm khối bạch ngọc liền gõ lên đầu của Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình giương ra hai ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng mà kẹp lấy khối bạch ngọc, cười nhạt nói: “Vương thúc, bình tĩnh, nơi này không phải Dụ Thân Vương phủ của ngài, đây là đại điện, hoàng thượng đang ở đây, bình tĩnh một chút, cũng đừng nên tức giận như lão thái sư bên kia không biết phân biệt tốt xấu.”

Bên kia Trương lão thái sư tức giận vừa mới tiêu tán đi một chút, lại nghe thấy tên tiểu tử này lại châm chọc chính mình, hơi thở lại trở nên khó khăn, cả người liền lung lay như muốn ngã xuống, một bên Ninh Vương Gia vội vàng đỡ lấy hắn, liền trách mắng Lãnh Hoa Đình: “Lãnh đại nhân, ngươi cũng quá quá làm càn rồi, lão thái sư đức cao vọng trọng, ngươi có thể trách mắng được sao, quá mức vô lễ rồi. Gia giáo dạy dỗ người của Giản Thân vương phủ là như vậy sao?”

“Gia giáo của Giản Thân vương phủ như thế nào cũng không cần Ninh Vương Gia chỉ trích, Giản Thân vương phủ như thế nào, cũng không khinh thường tiểu hài tử, càng không trở thành ác bá mê đánh bài, con cháu cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện ác nào cả.” Lãnh Hoa Đình trả lời lại một cách mỉa mai, không chừa một chút thể diện nào cho Ninh Vương Gia, hai tròng mắt sắc bén lạnh lùng bắn thẳng về phía Ninh Vương Gia.

Hoàng thượng nhìn thấy thế cục này có chút kỳ quái, tình hình là cả một đám công thần cùng nhau tranh đấu với Lãnh Hoa Đình nhưng cũng không xong, có một chuyện như vậy mà cũng làm không được.

Nhưng mà tên tiểu tử này hôm nay so với bình thường càng thêm kiêu ngạo, chỉ sợ trong tay của hắn đang nắm chứng cứ xác thực, cho nên, mới có thể lớn mật mà làm càn như vậy, bất quá, nếu thật sự như thế, đối với Lãnh Hoa Đường chỉ sợ chính mình ra mặt cũng không được, muốn che chở cho hắn cũng uổng công mà thôi. . . . . . chỉ đáng tiếc thân phận có lợi của hắn, cũng đồng ý rằng Lãnh Hoa Đường chính là lựa chọn tốt nhất dùng để kiềm chế Lãnh Hoa Đình, mà trước hết cũng phải để cho Lãnh Hoa Đình đem ra chứng cớ, sau khi xem qua rồi mới quyết định, chứng cớ có hữu dụng hay không cũng chỉ là lời nói thôi.

“Hoa Đình ái khanh, trẫm là người đáng tin cậy, nếu như khanh có chứng cứ chứng thật thì hãy lấy ra ọi người nhìn xem, cũng không cần tiếp tục tranh luận cùng các vị trưởng bối nữa.”

“Đúng vậy, hoàng thượng, thần quả thật có vật chứng cùng nhân chứng, bọn họ có thể làm nhân chứng, đó là thái tử điện hạ đương triều, còn có công bộ Thị Lang Bạch Thịnh Vũ, đêm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, không biết hoàng thượng có khả năng tin tưởng bọn họ hay không?” Lãnh Hoa Đình khom người hành lễ với hoàng thượng.

Hoàng thượng nghe vậy ngớ ra, không khỏi nhìn về phía thái tử, vẻ mặt của thái tử liền xuất hiện một tia cười khổ, nhưng vẫn khom người thi lễ với hoàng thượng: “Hồi phụ hoàng, đêm qua nhi thần cùng Bạch Thịnh Vũ Bạch đại nhân đã đến Giản Thân Vương phủ để uống rượu nói chuyện phiếm, không cẩn thận mà nghe thấy được một chuyện khiến người khác kinh sợ, tối hôm qua nhi thần đã xử lý việc này đến đêm khuya, cho nên chưa kịp báo cho phụ hoàng, mong phụ hoàng thông cảm.”

Khóe miệng của hoàng thượng hơi hơi co rút, âm lãnh nhìn thái tử, đúng là chưa kịp báo sao? Hừ, chẳng qua là bọn họ muốn cho chính mình trở tay không kịp mà thôi, thái tử hiện giờ. . . . . . Lá gan cũng càng ngày càng lớn rồi, không ngừng hành động lén lút, ngay cả chính mình cũng không biết.

“A…, không biết thái tử điện hạ đêm qua rốt cuộc đã nhìn thấy chuyện gì mà khiến người phải kinh sợ như vậy?” Đây là lời của vị lại bộ thượng thư vừa rồi đổ mồ hôi mà đứng ra bẩm báo điểm danh buổi sáng nhưng lúc này lại bày ra một bộ dạng nếu không biết rõ sự việc sẽ ăn ngủ không ngon hỏi han.

Thái tử cười gật đầu với hắn: “Việc này quả thật rất đáng thương, đường đường là thế tử của Giản Thân Vương vậy mà vì tư lợi riêng của bản thân lại có thể ra tay sát hại chính mẫu thân của mình, thủ đoạn ác độc này quả thật làm người khác vô cùng tức giận.” Nói xong lại chắp tay hướng về phía hoàng thượng nói: “Phụ hoàng, nhi thần vô dụng, tận lực cứu giúp nhưng vẫn để cho hắn đắc thủ, hiện giờ trắc phi của Giản Thân Vương Lưu thị đã lâm vào tình trạng hôn mê, giống như loại độc lúc trước mà Giản Thân Vương thúc đã từng trúng, hiện giờ Lưu thái y đang cố gắng cứu chữa cho bà ta, nhưng không biết có khả năng cứu được hay không.”

Hoàng thượng nghe vậy thân thể chấn động, đột nhiên huyệt thái dương liền nhảy lên, ánh mắt nhìn về phía thái tử ngày càng phát ra âm lãnh, một lát sau hắn mới trầm giọng nói: “Thủ phạm đâu, đã truy nã hắn chưa?”

“Thủ phạm đã ở ngoài đại điện, hiện tại phụ hoàng muốn thẩm vấn hắn?” Thái tử vẫn chắp tay khom người mà đáp lời.

“Mang lên điện đi.” Hoàng thượng cảm thấy cả người đều có chút hư nhuyễn, vung tay lên, ra lệnh cho thái tử. Hiện giờ tình hình giống như mũi tên đã nằm trên dây, không thể không bắn, quần thần đều có mặt ở đây như vậy, những ánh mắt đang chứa đựng hàm xúc phức tạp nhìn về phía này, nếu như không tra xét rõ ràng, cũng rất khó mà bình ổn được các vị đại thần, từ trước đến nay hoàng thượng đều thể hiện mình là một vị minh quân, hắn sợ nhất chính là bị người dân nói mình là một tên quân vương hồ đồ, cho nên, dù không nguyện ý, nhưng vẫn phải quyết định thẩm vấn.

Một lúc sau nhìn thấy Lãnh Hoa Đường đang bị trói kéo vào chính điện, Dụ Thân Vương vừa nhìn thấy, thần hồn kinh hãi, đây là vị thế tử thiếu niên ôn nhuận trong sáng kia sao? Trong một đêm bộ dạng con người dường như đã thay đổi hoàn toàn, toàn thân co rút lại thành một đoàn, tay chân không ngừng run rẩy, có thể thấy được hắn đã phải chịu nhiều thống khổ, vừa nhìn thấy đã biết, đó chính là thủ pháp mà Giản Thân Vương thường dùng “Phân cân thác cốt thủ”, Giản Thân Vương. . . . . . Tâm của ngươi quả thật đủ ngoan độc a, Lãnh Hoa Đường vốn diện mạo anh tuấn lúc này cũng trở nên sưng phù, môi nhếch lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu không nhìn kỹ, thiếu chút nữa nhận không ra hắn.

Tâm của Dụ Thân Vương liền co rút một trận, theo bản năng liền muốn đi đỡ đầu của hắn, bàn tay đến giữa không trung, lại nhìn thấy ánh mắt nhắm chặt của Lãnh Hoa Đường đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng như chim ưng, thấy vậy trong lòng Dụ Thân Vương căng thẳng, bàn tay rút trở về, đứng lên, đem động tác vừa rồi giống như không có việc gì liếc mắt nhìn về phía Giản Thân Vương.

Giản Thân Vương phẫn nộ nhìn về phía hắn, trong mắt giống như muốn phun hỏa, Dụ Thân Vương nhìn thấy ngược lại vô cùng cao hứng, một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, chẳng qua hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền kia đã tố cáo tâm trạng hiện giờ của hắn.

“Thái tử, người này chính là người mà con đang truy nã sao ?” Hoàng thượng nhìn Lãnh Hoa Đường trên mặt đất liếc mắt một cái, trong lòng lại càng phẫn hận, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, hỏi thái tử.

“Hồi phụ hoàng, quả thật mọi chuyện là như vậy, nhi thần cùng Bạch Thịnh Vũ Bạch đại nhân còn có mấy người hộ vệ của nhi thần toàn bộ đã nghe được đoạn đối thoại của tên tiểu tử này với mẫu thân của hắn, người này vốn là ra lệnh cho ngoại tôn nữ của Trương thái sư, cháu gái của Tôn đại tướng gia hạ độc, kết quả, lại bị Tôn thị kia nhìn thấu mưu đồ của hắn, liền đánh đổ độc dược, cho nên hắn mới chính mình động thủ, lại bị đám người của nhi thần bắt được, nhưng chuyện đáng hận nhất là, trên người hắn cũng có độc dược của người Tây Lương, lại dùng nó để trốn thoát, thủ đoạn này chẳng khác nào thủ đoạn mà Lãnh Nhị sử dụng, phụ hoàng, khả năng tên nghịch tặc này đang âm mưu phản quốc, lại phát rồ, nhất định phải nghiêm trị hắn.” Thái tử nhàn nhã mà nói với hoàng thượng.
Dụ Thân Vương nghe xong không khỏi dậm chân, quả thật ngu xuẩn hết sức mà, giết người, lại có thể chính mình ra tay sao? Coi như mình muốn động thủ, cũng phải xem xét thời gian có phù hợp hay không chứ, rõ ràng đây là một cái bẫy, chỉ chờ hắn nhảy vào, thế mà hắn lại vẫn nhảy vào, nữ nhân ngu xuẩn kia, đã sớm đáng chết rồi, đến lúc chết còn hại luôn cả nhi tử của mình, do tiện nhân chỉ dạy, quả nhiên cũng chỉ là một tên tiện chủng, làm sao cũng không thể khôn ngoan được.

Dụ Thân Vương chỉ dám mắng đi mắng lại trong lòng, nhưng vẫn đang nghĩ biện pháp nào mới cứu được hắn, dù sao hắn cũng giống như chân tay của chính mình, tiểu tử này nhìn xem cũng có vài phần giống mình, Lãnh nhị vẫn không thừa nhận hắn là con của mình, không chừng, tiểu tử này chính là con trai của mình.

“Lãnh Hoa Đường, đối với lời nói của thái tử, ngươi còn gì để nói ?” Hoàng thượng hỏi Lãnh Hoa Đường trên mặt đất, thái tử nói hắn có thể cấu kết cùng Tây Lương, điều này làm cho hoàng thượng trong lòng rùng mình một trận, tâm tình mới vừa rồi lập tức trở nên bất đồng, hiện giờ hắn đã bị người Tây Lương làm cho sứt đầu mẻ trán, lại vào giữa lúc này phát sinh chuyện này, bắt giữ được gián điệp Tây Lương, bảo hắn làm sao lại không tức giận cho được?

Lúc trước Lãnh nhị là một thần tử mà hoàng thượng rất tín nhiệm, không nghĩ tới, vậy mà là một tên bán nước, điều này quả thật làm cho hoàng thượng cảm thấy mình đã bị đùa bỡn, hiện giờ lại đến Lãnh Hoa Đường, cho nên tất cả thù mới hận cũ đều phải tính trên người Lãnh Hoa Đường, chỉ ước có thể lăng trì xử tử hắn mới là tốt nhất.

“Hoàng thượng, thần. . . . . . Oan uổng, bọn họ thiết kế mọi chuyện để hãm hại thần, bọn họ xem thường xuất thân của hạ thần, thần chỉ là cùng mẫu thân cãi nhau mà thôi, thần cũng không có giết mẫu, nguyên nhân mẫu thân của thần hôn mê, thần cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân.” Lãnh Hoa Đường bày ra một bộ dáng lợn chết không sợ nước nóng, mới rồi nhìn thấy ánh mắt của Dụ Thân Vương, làm cho hắn hi vọng, vì thế, vốn ban đầu chỉ chờ chết hiện giờ trong lòng hắn cảm thấy thật sự muốn sống, cho nên không biết xấu hổ mà đổi trắng thay đen, hiện giờ quan trọng nhất là tránh thoát một kiếp này.

“Ngươi căn bản không phải con trai của Giản Thân Vương, mẫu thân của ngươi lúc đó khi tiến vào phủ, liền sinh ra người, nhưng đồng thời khi bước vào vương phủ bà ta lại cấu kết với mấy nam nhân khác, còn dùng thủ đoạn xấu xa lừa gạt phụ vương, đem mọi chuyện đổ lên đầu phụ vương của ta, mẫu tử hai người bọn ngươi quả thật là vô sỉ đến cực hạn.” Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Hoa Đường.

Thái tử cùng những người liên can tất cả đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, vậy mà tên tiểu tử này còn có thể nói như chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nghiêm túc mà chối cãi, da mặt hắn quả thật cũng quá dày đi.

“Ngươi căn bản không có chứng cớ, có bản lĩnh, ngươi không cần dùng bọn họ đến hãm hại ta, tốt nhất nên cầm chứng cớ đến đây cho ta.” Lãnh Hoa Đường lập tức nhổ ra một ngụm nước bọt, đôi mắt dữ tợn trợn tròn lên nói.

“Chứng cớ đương nhiên là có.” Lãnh Hoa Đình từ trong lòng lấy ra chứng cứ sớm đã chuẩn bị đưa cho thái giám, thái giám liền dâng hai tay lên cho hoàng thượng.

Sau khi hoàng thượng xem xong, vẻ mặt biến thành đen, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Giản Thân Vương, ôn nhu nói: “Giản Thân Vương, khanh. . . . . . Chậc, không cần quá khó chịu.”

Sắc mặt của Giản Thân Vương thật bình tĩnh, nói với hoàng thượng: “Thần vô năng, vậy mà có thể chứa một tặc tử, nuôi dưỡng một tên súc sinh suốt hai mươi năm, vậy mà hắn lại ra tay hạ độc với thần, hôm qua thần đã nói, chẳng qua là do hoàng thượng không tin tưởng vi thần. . . . . .”

“Mang hắn xuống, nhân chứng vật chứng đều đã có, giao cho Tông Nhân phủ nghiêm trị.” Hoàng thượng phất phất tay, ra lệnh cho người kéo Lãnh Hoa Đường xuống.

Dụ Thân Vương còn muốn nói cái gì, hoàng thượng trừng mắt, hắn lập tức ngậm miệng, không tiếp tục nói tiếp, ánh mắt lại trừng nhìn bọc vải hoàng thượng đang cầm trong tay, ánh mắt phức tạp.

Lãnh Hoa Đình thấy mọi chuyện của Lãnh Hoa Đường đã rõ ràng, lại truy vấn hoàng thượng: “Hoàng thượng, thỉnh nhường lại ngôi vị thế tử cho vi thần.”

Hoàng thượng nghe vậy nhướn mày, trong lòng lập tức phát hỏa, tiểu tử này một chút cũng không ình bậc thang đi xuống, cho dù là muốn hắn nhận tước vị, lúc này cũng không cần quyết định ở đây đi, không khỏi tức giận nói: “Chân của ngươi không linh hoạt, làm một hoàng thân, sẽ làm trở ngại cho danh tiếng của hoàng gia.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy cảm thấy giận dữ, liền quát một tiếng với hoàng thượng: “Hoàng thượng, mọi người đều nói người là một minh quân, không nghĩ tới người vậy mà có thể trông mặt mà bắt hình dong, người quả thật là tên hôn quân, các lão tổ tiên có quy định chân tàn tật là không thể trở thành thân vương sao? Nếu như không có, thỉnh người thu hồi lời nói vừa rồi.”

“Lớn mật, một đứa con nít miệng còn hôi sữa, cũng dám ở đây mà quát lớn sao, nhục mạ tới trẫm, Lãnh Hoa Đình, ngươi không cần khinh người như vậy, quả thật rất quá đáng. Đừng tưởng rằng, trẫm không dám trừng trị ngươi.” Hoàng thượng tức giận hét lớn một tiếng, mạnh vỗ một chưởng lên trên long án.

Lãnh Hoa Đình cười lạnh một tiếng nói: “Người không chỉ là một quân vương hồ đồ, mà còn không hiểu biết như vậy, lại tin vào lời nói của một phụ nhân như vậy, không lấy tài đức cử người hiền, lại lấy thân thể bên ngoài làm cơ sở chuẩn, người như vậy chỉ sợ sẽ làm cho các quan thần sợ hãi, càng làm lòng của các tướng sĩ sợ hãi, nếu như các vị tướng quân ra ngoài giết giặc, bị thương tàn tật, với cái cớ của ngài, đợi đến lúc bọn họ trở lại triều đành phải bỏ áo giáp của mình để quay lại cố hương của mình mà thôi, người ngu xuẩn như vậy, lại muốn cho các tướng sĩ của mình xả thân vì đất nước sao?

“Hơn nữa, những người tuy thân tàn tật nhưng ý chí kiên định còn có hiểu biết hơn so với người khác, bởi vì bọn hắn thân thể bị tàn tật, càng muốn cố gắng gấp trăm lần so với người bình thường, không ít những người thân thể tuy tàn tật nhưng họ đều là những người đầy bụng tài năng, là những anh tài của đất nước, lại bị sự hiểu biết của một vị phụ nhân cản trở con đường thăng quan trong triều, có chí cũng không thể trổ tài, chỉ có thể ấm ức cả đời.”

Hoàng thượng bị Lãnh Hoa Đình mắng vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng hắn không phải hoàn toàn là một tên hôn quân, hắn cũng hiểu rằng lời nói của mình lúc nãy đã làm tổn thương không ít người, công thần trong triều, chung quy có những người thân hoặc ngay cả bằng hữu cũng có thể bị tàn tật, chỉ sợ nghe xong lời này của hắn cũng trở nên lạnh tâm đi . . . . .

Nhưng mà tên tiểu tử Lãnh Hoa Đình này quả thật không chừa cho hắn một chút mặt mũi nào, lại có thể quở trách hắn như vậy sao, nếu như không trừng trị tên tiểu tử này, vậy uy nghiêm của mình phải để đâu, hoàng quyền ở chỗ nào, tôn nghiêm của đế vương ở chỗ nào chứ?

“Người đâu, đem tên nghịch thần kéo tiếp xuống, đánh hai mươi đại côn cho ta.” Hoàng thượng giận dữ, ý nghĩ càng mãnh liệt, tùy tiện nói. Nếu không đánh Lãnh Hoa Đình một trận, khó mà tiêu lửa giận trong lòng hắn.

Thái tử nghe vậy vô cùng khẩn trương, không thể trừng phạt tiểu Đình được, hai mươi đại côn mà đánh trên người hắn, Tôn Cẩm Nương không đảo loạn trời đất mới là kỳ lạ, tiểu nữ nhân kia tuy nhìn qua có vẻ dịu dàng, nhưng chính là người bao che khuyết điểm, cũng thích chiếm lợi thế, đừng nói là xây dựng căn cứ mới, cho dù là căn cứ cũ, chỉ sợ nàng ấy cũng sẽ dừng lại, Đại Cẩm. . . . . . Qủa thật sẽ phải lâm vào bước đường cùng.

“Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận, trừng phạt không được a.” Thái tử bất chấp tất cả, vội vàng ngăn trước mặt Lãnh Hoa Đình nói.

Hoàng thượng nghe thấy càng tức giận, hắn vốn hoài nghi thái tử là một người không trung thực, lúc này càng thêm xác định hoài nghi của bản thân, hét lớn một tiếng nói với thị vệ ở một bên: “Đem thái tử kéo ra, ai dám ngăn cản lần nữa, sẽ bị đánh cùng hắn.”

Nhất thời bốn gã cung đình thị vệ đi vào bên trong điện, một tên kéo thái tử ra, một tên kéo Lãnh Hoa Đình đi.

Lãnh Hoa Đình đột nhiên từ trên xe lăn đứng lên, cao ngạo mà ngẩng đầu, khinh thường nhìn hoàng thượng.

Dáng người thon dài của hắn hết sức tuấn lãng, trên đầu buộc mũ ngọc, tóc đen giống như trải ra buông xuống hai vai, dung nhan diễm lệ không gì sánh nổi, mà lúc hắn đứng dậy, càng giống như tiên nhân hạ phàm, tựa như một thanh trúc, phong hoa tuyệt đại, rõ ràng là một bộ mặt yêu mị dân chúng, sau khi đứng lên, lại có dáng vẻ tung bay trong sáng xuất trần, diễm lệ, mà lại cao quý đơn thuần, giống như một vị thần tiên, khiến người khác không dám nhìn thẳng, cùng khinh thường.

Trong đại điện nhất thời bị hắn hấp dẫn, tựa hồ giống như đã quên tranh chấp giữa hắn cùng hoàng thượng, chỉ cảm thấy nhân vật này vô cùng bí hiểm, đây không phải là một tiếng sét chấn động trên trời giáng xuống sao?

Nhất thời, không ít các vị đại thần quỳ gối xuống điện, dập đầu nói với hoàng thượng: “Cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Lãnh Hoa Đình nhìn thấy vậy nói với Hoàng Thượng: “Thần, không phải là tàn tật, thần chỉ là bị tiểu nhân làm hại, thân trúng kịch độc, lời mới vừa rồi, chẳng qua là bất công cho những người thân thể tàn tật trong thiên hạ Đại Cẩm mà thôi, hoàng thượng, thần khuyên hoàng thượng vẫn là không cần đối thần động thủ vẫn tốt hơn, nếu không thế, thần không cam đoan, lại có hậu quả gì phát sinh.”

Nhìn thấy rất nhiều đại thần cầu tình cho Lãnh Hoa Đình, hoàng thượng vốn có chút hối hận, lần này lại nghe được Lãnh Hoa Đình trước mặt mọi người uy hiếp hắn như vậy, cho nên tâm vừa mới áp chế xuống cũng không được, cười lạnh nói: “Ngươi dám uy hiếp trẫm?”

Lãnh Hoa Đình mỉm cười một cái nói: “Ngài muốn nghĩ là uy hiếp, thần cũng không phản đối, hiện giờ quân Tây Lương đang tiếp sát, bọn họ đều là những người dũng mãnh hiếu chiến, binh lực hiện tại của Đại Cẩm không thể ngăn cản nổi bọn họ, mà hiện tại vấn đề quan trọng nhất, đó là quốc khố trống rỗng, lương thực khó có thể tiếp tục, hoàng thượng nếu không lấy quốc sự làm trọng, lại chỉ vướng mắt mỗi chuyện nhỏ như vậy, quả thật là ngài làm việc bất công bất chính, không nặng không nhẹ, lòng dạ hẹp hòi, lại để ý đến những lời khó nghe vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, vậy chờ khi quân Tây Lương phá hủy biên quan, một đường tiến về hướng nam, thẳng đến kinh thành, thần, chỉ cần hôm nay nếu bị đánh hai mươi đại côn này, nhất định sẽ mang theo thê tử, quy ẩn giang hồ, về sau sẽ không ra sức vì triều đình dù chỉ là một chút.”

Hoàng thượng nghe vậy mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trên mặt liên tục thay đổi lúc xanh lúc đỏ, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời, vì vậy hai tên thị vệ cũng ngẩn ra, cũng có không ít đại thần qùy xuống cầu tình cho hắn, cũng có không ít người trừng mắt nhìn hai người bọn họ, bọn họ không khỏi hơi có chút sợ hãi, lập tức cứng ngắc mà đứng trong triều, cũng không thật sự kéo Lãnh Hoa Đình đi.

Hoàng thượng lại nhìn về phía thái tử, thái tử sắc mặt xanh mét, lần đầu tiên quay đầu đi, không nhìn hoàng thượng.

Hoàng thượng làm việc quả thật là không để ý đến hậu quả, ngay cả lửa cháy đến nơi, vậy mà còn hủy tường thành của chính mình, nếu người còn tiếp tục như vậy nữa, hoàng triều của Lãnh gia thua trong tay của phụ hoàng cũng không phải là không thể, chỉ sợ cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên chỉ trong chốc lát sẽ bị phá hủy.

Hoàng thượng lại xin giúp đỡ nhìn về phía Giản Thân Vương, nhưng lại nhìn thấy nước mắt vui mừng của Giản Thân Vương đang nhìn vào con trai của mình, làm sao lại có tâm tư quản đến hoàng thượng, hoàng thượng nhất thời không có bậc thang để đi xuống, đành phải nhìn về phía Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương lúc này tâm tình chợt hoảng sợ, hắn không thể tin được hai chân của Lãnh Hoa Đình quả thật vẫn rất tốt, chỉ sợ ngay cả chức quan thương hành kia hắn cũng có thể đảm nhận, hiện giờ tên tiểu tử này quá cường thế, ngay cả hoàng thượng hắn cũng không để trong mắt, chỉ sợ về sau sẽ càng kiêu ngạo, nếu như trong lòng của hắn có dị tâm. . . . . . Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng có thể, Giản Thân Vương phủ vốn là dòng họ hoàng thất, có huyết mạch của hoàng gia. . . . . . Nếu đợi đến lúc đó thì hắn còn con đường sống hay sao?

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hoàng thượng nhìn hắn, trong mắt hàm chứa một tia cầu xin, nhưng ý tứ này vô cùng rõ ràng, thực ra hoàng thượng chỉ muốn hắn đứng ra mà cầu tình với tên tiểu tử Lãnh Hoa Đình kia, hừ, các ngươi tốt nhất là nên náo loạn, mấy năm nay hoàng huynh đã trở thành một người thiếu quyết đoán, ngay cả một tên tiểu tử cũng không thể thu phục được, suy nghĩ đến tên nhi tử vô cùng lợi hại này của Giản Thân Vương, Dụ Thân Vương liền ân hận, nếu hắn chịu thành hôn cùng Thanh Uyển, như vậy tên tiểu tử tài hoa hơn người kia chính là con của hắn rồi….

“Hoàng thượng, tên tiểu tử này hết sức lớn mật, hai mươi quân côn còn quá ít, không bằng, đánh năm mươi quân côn, để cho hắn ghi nhớ lâu dài một chút, nếu không, về sau những tên tiểu bối sẽ không xem quy củ ra gì trước mặt các vị trưởng bối, nhất định sẽ không đem trưởng bối chúng ta để vào trong mắt.” Chỉ mong Dụ Thân Vương hòa giải nhưng hắn lại châm ngòi vào, hắn chính là không muốn nhìn thấy Giản Thân Vương bày ra một bộ dáng vô cùng cao hứng, vừa mới mất đi một đứa con trai, lúc này lại có một đứa con trai vô cùng khỏe mạnh, tên kia quả thật đang vô cùng cao hứng.

“Vương thúc, sáng mai ta lập tức đi đến Giản Thân Vương phủ, nói cho Thanh Uyển Vương thẩm, là chính người muốn hoàng thượng đánh tiểu Đình, để ta xem, Thanh Uyển Vương thẩm sẽ khóc đến muốn chết đi sống lại hay không, người nhất định sẽ vô cùng thương tâm.” Thái tử vừa chán ghét vừa giận, nghiêng mắt liếc nhìn Dụ Thân Vương, hắn cũng không sợ chạm vào nỗi đau của Dụ Thân Vương, cố ý lớn tiếng nói với Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương nghe thấy vậy thân thể lập tức cứng ngắc, hắn chẳng qua chỉ lo hận Giản Thân Vương, thiếu chút đã quên tên tiểu tử Lãnh Hoa Đình nếu để hắn bị thương sẽ làm cho Thanh Uyển vô cùng thương tâm, nhưng lời đã ra miệng, nếu như thu hồi, lại không tốt cho lắm, nhất thời, gấp đến độ ánh mắt trừng lên sắp nứt ra, đành phải lại xin giúp đỡ nhìn về phía thái tử.

Thái tử dĩ nhiên là không để ý tới hắn, quay đầu đi, Dụ Thân Vương thấy được Trương lão thái sư, đi ngang qua chạm vào vai của lão thái sư, ai ngờ Trương lão thái sư liền giống như một cây gỗ bị mục, khẽ đụng liền ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng co rút, vừa thấy giống như là đã bị trúng gió, hắn nhìn vui vẻ, kêu lớn lên: “Ai nha, không tốt rồi, lão thái sư bị bệnh, hoàng thượng, mau mau bãi triều đi, thỉnh thái y tới, chẩn trị cho lão thái sư, để lâu cũng không tốt.”

Hoàng thượng nghe thấy liền cao hứng, lão thái sư thật đúng là tâm phúc của mình, ngay cả trúng phong cũng rất kịp lúc, nhất thời, trên triều đình trở nên rối loạn, vài tên thị vệ nhân cơ hội này lui xuống, Binh bộ Thượng Thư Trương đại nhân đi nhanh đến đây đỡ lấy lão Thái sư, nhưng vẫn ngoái đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình dường như không việc gì đứng trong đại điện, nhìn thấy đám người đã gấp đến hoảng loạn kia, tiêu sái mà quay người lại, muốn rời khỏi đại điện, lúc này, Trương Thượng Thư đưa lão Thái sư đi đến bên người Lãnh Hoa Đình, thân thể chợt lóe, chặn lấy đường đi của hắn.

“Đại nhân có cao kiến gì.” Lãnh Hoa Đình khinh thường nhàn nhạt nhìn Trương Thượng Thư.

“Người còn trẻ, không cần quá kiêu ngạo, phải hiểu được che giấu mới là tốt nhất, nếu không nhất định sẽ không có kết cục tốt.” Trương Thượng Thư lạnh lùng nhìn nói với Lãnh Hoa Đình, phụ thân của mình sỡ dĩ bị trúng phong, tất cả đều là do tên tiểu tử này làm cho tức giận, không nghĩ tới, hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn một chút, liền muốn đi, điều này làm cho Trương Thượng Thư vô cùng phẫn hận.

“Kiêu ngạo sao? Đúng vậy a, kiêu ngạo, đúng là ta có vốn để mà kiêu ngạo, nếu không kiêu ngạo một chút, vậy phải chờ người khác đến chà đạp ta sao? Ta cũng không nghĩ muốn giống như phụ vương, cả đời quá mức uất ức.” Lãnh Hoa Đình ha ha cười vài tiếng, nhìn thấy một vị nam tử trong sáng đang đứng giữa đại điện, nguyên bản đám người vừa rồi trở nên rối loạn liền yên tĩnh trở lại, tất cả đại thần đều nhìn thấy tên tiểu tử cười đến khuynh quốc khuynh thành này, khí chất vô cùng rực rỡ, bị sự dũng cảm của hắn chấn trụ, có người nghe xong, liền lặng lẽ nhìn về phía hoàng thượng, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoàng thượng đã đen như đáy nồi, ánh mắt vô cùng thân thiết nhìn lão thái sư đang trên mặt đất, tựa hồ không nghe thấy gì.

Các đại thần trong lòng nhất thời hiểu rõ, hoàng thượng. . . . . . Cũng không dám thật sự đắc tội với Lãnh Hoa Đình, không biết, hắn rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu lực lượng, có thể để một vị hoàng đế luôn luôn nghiêm khắc như vậy cũng phải thỏa hiệp.

Lãnh Hoa Đình nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay áo nhanh nhẹn, tiêu sái một đường đi thẳng ra ngoài.

Hoàng thượng ngơ ngẩn nhìn bóng người vĩ đại kia, nhất thời cảm xúc có chút phập phồng, nản lòng đứng lên, đi về phía hậu cung.

Vẻ mặt lập tức trầm xuống, hoàng thượng trực tiếp đi đến Tê Hà Cung của Lưu phi nương nương, Lưu phi nghe nói hoàng thượng giá lâm, vội vàng dẫn cung nữ ra đón, quỳ gối trên thềm đá thi lễ.

Hoàng thượng tâm tình thật không tốt, ở giữa liền phất tay áo nói “Miễn lễ” liền bước nhanh vào nội điện.

Lưu phi nương nương nhìn thấy không hiểu, vội vàng đứng lên đi theo vào.

Cùng hoàng thượng ngồi xuống, Lưu phi vội vàng đưa tay pha một chén trà sâm cho hoàng thượng, dự tính muốn hỏi han: “Hôm nay trong triều đình có người mạo phạm đến hoàng thượng sao?”

Hoàng thượng vừa nghe, liền tức giận không có chỗ nào trút ra, cầm chén trà trong tay đặt trên bàn, cả giận nói: “Các ngươi năm đó, đều đã làm gì? Chuẩn bị đã lâu, vậy mà tên Lãnh Hoa Đường lại không phải là con trai của Giản Thân Vương, điều này quả thật làm cho trẫm vô cùng tức giận.”

“Hắn là con trai của Dụ Thân Vương, chuyện này không phải càng tốt sao? Để cho con trai của Dụ Thân Vương tự tay lo liệu chuyện trong căn cứ, từng bước một đem quyền hành của Giản Thân Vương phủ đoạt lại, điều này không phải là hợp với tâm ý của hoàng thượng sao?” Lưu phi nương nương cười yếu ớt, mềm mại nói với hoàng thượng.

“Dụ Thân Vương, hừ, tiểu tử kia căn bản là không phải con trai của Dụ Thân Vương, ngươi nha, tự nhận là người thông minh, nhưng lại bị tam muội của mình lừa gạt, hiện giờ mối quan hệ giữa thái tử cùng Lãnh Hoa Đình rất hòa hợp, chính ngươi tự tay đem trợ lực lớn nhất đẩy đi, cho dù trẫm có ý muốn truyền ngôi cho tiểu Lục, cũng vô cùng khó khăn.” Hoàng thượng nheo mắt lại nhìn Lưu phi, nhưng ngữ khí vô cùng thê lương cùng bất đắc dĩ.

Khiến cho Lưu phi nương nương nghe vào tai, càng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cảm kích nói với hắn: “Đa tạ hoàng thượng sủng ái tiểu Lục, sự tình không có đi đến một bước cuối cùng, chưa thể nói được điều gì, Lãnh Hoa Đình chẳng qua là có thê tử dựa vào mà thôi, nếu là. . . . . .”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.