Chương trước
Chương sau

“Ái phi bình thân.” Thái tử mỉm cười tiến đến, nhìn thấy Thái tử phi quỳ xuống hành lễ, vội vàng bước lên phía trước, đỡ Thái tử phi dậy, thanh âm quả nhiên cực kỳ ôn hòa.
“Điện hạ đã dùng bữa chưa, có muốn thần thiếp sai người xếp đặt cơm hay không?” Thái tử phi thanh âm kiều mỵ, so với lúc nói chuyện cùng với Cẩm Nương, mềm nhẹ hơn rất nhiều, thật đúng là nữ nhân, cho dù cường hãn như thế nào ở trước mặt trượng phu của mình, cũng sẽ hiện ra một mặt mảnh mai ôn nhu.
“Vừa rồi đã dùng qua ở chỗ phụ hoàng, a, Thanh Dục cũng muốn ồn ào tới đây, bảo là muốn xem nàng có phải béo lên hay không.” Thái tử nghiêng người, liếc mắt nhìn phía sau lưng, Lãnh Thanh Dục cười hì hì từ phía sau hắn đi lên phía trước, thi lễ với Thái tử phi rồi nói: “Hoàng tẩu như thế nào người còn thanh lệ như thế, ai nha nha, thần đệ nguyên nghĩ đến xem bộ dáng béo tròn của hoàng tẩu.”
Thái tử phi nghe xong liền bất đắc dĩ trừng hắn liếc nói: “Thanh Dục a, ngươi đều mười bảy tuổi rồi, như thế nào lại tinh nghịch giống như trẻ con vậy, khi nào mới có thể học lớn lên?”
Lãnh Thanh Dục cười nghiêm mặt đi lại nói: “Thanh Dục không phải còn muốn để cho hoàng huynh cùng hoàng tẩu thương yêu nhiều năm nữa sao? Ở trước mặt hoàng huynh cùng hoàng tẩu, Thanh Dục vĩnh viễn cũng không muốn lớn lên.”
Thái tử nghiên nghiêng đầu, nhìn thấy Thượng Quan Mai cùng Cẩm Nương đang quỳ, không khỏi cười nói: “Mai nhi mau mau bình thân, vị này là?”
Thái tử phi nghe xong vội vàng cười nói: “Nàng chính là người tài ba mà thần thiếp đặc biệt mời đến, điện hạ, đây là thê tử của tiểu Đình, con dâu thứ của Giản Thân vương, em dâu của Mai nhi.”
Thái tử nghe xong liền sủng nịnh vỗ vỗ tay của Thái tử phi nói: “Ái phi thật là nghịch ngợm, nàng chỉ cần nói đây là thê tử của tiểu Đình cô gia liền minh bạch, còn nói một tràng dài như vậy làm gì, những điều này cô gia còn không rõ sao?” Nói xong vội vàng nói với Cẩm Nương: “Hãy bình thân, ngẩng đầu lên! Để cô gia nhìn một cái, tiểu Đình là nam tử đẹp nhất ở Đại Cẩm này, không biết thê tử của hắn như thế nào.”
Cẩm Nương liền khẽ nâng đầu, ngước mặt nhìn lên, cảm thấy Thái tử có điểm quen mắt, giống như là đã gặp nhau ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra, Thái tử dáng người thon dài cao lớn, tướng mạo tuấn nhã, giơ tay nhấc chân, quý khí thiên thành, ánh mắt nhìn ôn nhuận, nhưng lại sâu thẳm ngưng trọng, đáy mắt ẩn ẩn có cỗ uy nghiêm khí phách, làm cho người muốn thân cận, cũng không dám nhìn lâu, mà ánh mắt kia còn có lực xuyên thấu, giống như thoáng cái có thể xem thấu người khác. Xem ra, Thái tử trời sinh đã là tướng đế vương, trong tương lai, tất nhiên cũng là đế vương lợi hại. Cẩm Nương chỉ là nhẹ lướt qua nhìn thoáng qua, liền rũ mi mắt xuống.
Thái tử cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Cẩm Nương, cô gái này tướng mạo bình thường, không coi là rất đẹp, chỉ là ánh mắt cực sáng, thần sắc cũng cực kỳ thong dong bình tĩnh, thấy chính mình cũng không hề bối rối, cũng không vui mừng cùng sùng kính, chỉ bình tĩnh lạnh nhạt quét nhìn liếc qua mình, liền thu tầm mắt, điều này làm cho Thái tử cảm thấy thú vị, hắn là lần đầu tiên gặp được nữ tử đối mặt với chính mình thản nhiên như thế, ngày bình thường nữ tử gặp được, không phải sợ hãi câu nệ, thì cũng là nóng bỏng, hoặc ẩn tình, hoặc giữ lễ tiết cứng nhắc… Tóm lại, không phải giống như nàng vậy, đã không vì bề ngoài của chính mình mà thay đổi, cũng không vì thân phận của mình mà cúi đầu…
“Lãnh phu nhân, tiểu Đình có khỏe không?” Thái tử mỉm cười hỏi Cẩm Nương, nếu như lúc bình thường, hắn cũng sẽ không muốn cùng thê tử của thần tử bình thường nói chuyện phiếm, chẳng biết tại sao, hắn hôm nay có hứng thú trò chuyện hơn mấy câu.
“Để cho Thái tử điện hạ lo lắng, tướng công rất khỏe.” Cẩm Nương khom người cúi thân, thái độ kính cẩn trả lời.
“Ngươi… Lại là đến ca hát sao? Hoàng tẩu, có phải nàng vừa rồi đàn hát một khúc không.” Lãnh Thanh Dục đột nhiên bước đi thong thả đến trước mặt Cẩm Nương, cười mà không phải cười nhìn Cẩm Nương, giống như lơ đãng mà hỏi thăm.
Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, khẽ nâng mắt nhìn hắn một cái, liền cúi đầu, coi như không biết Lãnh Thanh Dục.
Lãnh Thanh Dục lập tức cảm thấy trong nội tâm cực kỳ nén giận, cái cô gái nhỏ này, mỗi lần nhìn thấy mình cũng là cái sắc mặt này, mình ở trong mắt nàng giống như một hạt bụi nhỏ, không có ý nghĩa, hoặc như là, một thứ đồ cổ xưa, không đáng để cho ánh mắt của nàng nhìn chăm chú một chút, bản thân mình… Đáng sợ như vậy sao?
“Cô gia cũng đã rất lâu rồi không gặp tiểu Đình, ừ, lại nói tiếp, cũng vài năm đi, tiểu Đình vẫn là xinh đẹp như vậy sao?” Thái tử bước đi vào trong điện, tùy ý mà hỏi thăm.
Cẩm Nương nghe những lời này của hắn lại cảm thấy cực kỳ chói tai, Lãnh Hoa Đình tuy là yêu nghiệt, nhưng hắn cũng là nam tử, đường đường Thái tử lại hình dung một nam tử mà dùng hai chữ xinh đẹp, rõ ràng đây là châm chọc Lãnh Hoa Đình nam sinh nữ tướng, trong lời nói này, có hàm chứa ý tứ cảm xúc ngả ngớn.
Cẩm Nương nghe vậy trong nội tâm rất không thoải mái, nàng cũng xoay người sang chỗ khác, vẫn là thấp đầu, đối mặt Thái tử nói: “Hồi điện hạ, thần phụ cũng không có chú ý qua tướng công bên ngoài như thế nào, chỉ cảm thấy hắn là một nam nhi tốt đỉnh thiên lập địa.”
Thái tử nghe được liền giật mình, cô gái này quả nhiên lợi hại, lại thuận miệng liền đem trêu chọc của mình tận lực đánh trở về, nàng là nói, nàng một vị phụ nhân đều chưa từng quan tâm bề ngoài của nam tử, mà chính mình đường đường là Thái tử, lại đem tướng mạo của nam tử ra nói chuyện… Ừ, tiểu Đình thật đúng là cưới được một thê tử tốt.
“Đỉnh thiên lập địa, lần trước lúc bản thế tử ở thành đông gặp được Hoa Đình huynh, hắn vẫn là ngồi ở xe lăn, cao hơn nữa, có thể đạp đất sao… Ai nha, hoàng huynh, phong thái Hoa Đình huynh, là tuyệt thế khó tìm a, người nhiều năm không thấy hắn, ngày nào đó người hẹn hắn cùng nhau gặp mặt, người sẽ biết được, so với cửu thiên tiên nữ còn muốn đẹp hơn mấy phần .” Lãnh Thanh Dục không chịu được bộ dáng thong dong bình tĩnh này của Cẩm Nương, lần trước khi hắn ở trong phủ, nàng cực lực khắc chế ẩn nhẫn, ngay cả quận chúa ngang ngược cố tình gây sự, nàng cũng dễ dàng tha thứ, cũng không phản bác, ngược lại được cái thanh danh hiền thục dịu dàng, hôm nay đối với Thái tử điện hạ, nàng ngược lại đối chọi gay gắt lên, hắn thật muốn nhìn một chút, nàng có thể ứng đối tự nhiên trước mặt Thái tử điện hạ như thế nào.
Cẩm Nương nghe xong quả nhiên giận dữ, trong đáy lòng liền mạnh mẽ bùng lên một ngọn lửa, nàng nâng mắt lên, lạnh lùng lãnh đạm nhìn lướt qua Lãnh Thanh Dục, trên mặt cố gắng bảo trì bình tĩnh, vẫn là khom người xuống, nói với Thái tử điện hạ: ” Theo lời thần phụ đỉnh thiên lập là chỉ phương diện cá tính của nam tử, phẩm đức đoan khiết, khí chất nhã đạm, tướng công mặc dù thân có tật, nhưng lòng dạ quảng đại, thân tàn chí kiên, so với những kẻ tứ chi toàn kiện, đầu óc ngu si, chơi bời lêu lổng, giả bộ trẻ con ngây ngốc tất nhiên là giỏi hơn rất nhiều, Thái tử điện hạ, ngài nói thần phụ có nói sai không?”
Lãnh Thanh Dục nghe xong thiếu chút nữa tức ngất xỉu, Cẩm Nương lại vừa vặn ở trước mặt Thái tử mắng khéo hắn giả bộ trẻ con ngây thơ, hắn cũng là lần đầu tiên nghe được cái từ này… Còn mắng hắn chơi bời lêu lổng, tứ chi phát triển đầu óc ngu si, đây không phải là heo sao?
Hắn trừng mắt nhìn Cẩm Nương, miệng há nửa ngày cũng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy bị lời nói của nàng đổ đầy trong lòng, rồi lại không biết trả lời như thế nào, dạng như vậy, vừa tức vừa vội, gân xanh trên trán đều nổi hẳn lên, thấy Thượng Quan Mai ở một bên cùng Thái tử phi che miệng liều mạng nín cười, thật sự là khó nhịn được a, từ trước đến nay chỉ có Thanh Dục trêu chọc người khác, nào biết hôm nay đụng phải gai nhọn, bị Cẩm Nương nói đến không trả lời được. Thái tử thấy cũng là muốn cười, ánh mắt nhìn Cẩm Nương tăng thêm vài phần thú vị, Thượng Quan Mai nhìn lên thấy trời cũng không còn sớm nữa, hơn nữa, Thái tử phi cũng mệt mỏi nửa ngày, nên nghỉ ngơi, liền hành lễ cáo từ với Thái tử cùng Thái tử phi, Cẩm Nương vội vàng cũng đi theo hành lễ.
Thái tử thấy thái tử phi quả thực mệt mỏi, liền gật đầu chấp nhận.
Lãnh Thanh Dục thật lâu mới kịp phản ứng, còn muốn móc Cẩm Nương hai câu, lại thấy các nàng muốn đi, đầu óc của hắn bị kích nhẹ một cái, liền nói với Thái tử: “Thần đệ cũng nên trở về, hoàng tẩu nghỉ ngơi cho tốt, qua ít ngày thần đệ lại đến thăm hoàng tẩu.”
Thái tử phi ngược lại cảm thấy buồn cười, cố ý nói ra: “Lần tới Thanh Dục đổi một cái cớ đến trong điện của hoàng tẩu đi, cũng không thể giả bộ ngây thơ nha.”
Lãnh Thanh Dục vừa nhấc chân bước đi bị Thái tử phi trêu chọc một câu nói, lưng đều cứng lại, tức giận quay đầu lại nói với Thái tử phi nói: “Lần sau ta nhất định áo mũ nghiêm chỉnh đến, hoàng tẩu, không ngờ người cũng giống nàng trêu chọc thần đệ như thế?”
Thái tử phi nghe xong che miệng cười mạnh, Thái tử thấy liền cười nói: “Ai, dù sao tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, giả đến giả đi, cũng không có cái ý mới gì, ái phi, nàng cũng đừng quá hi vọng là tốt rồi.”
Lãnh Thanh Dục thấy hai vợ chồng Thái tử đồng thời trêu chọc hắn, tức giận đến dậm chân một cái, quay người rời đi.
Lúc này, Cẩm Nương cùng Thượng Quan Mai sớm đã đi thật xa, hắn nhất thời tức giận bất bình, thầm nghĩ muốn giáo huấn tiểu nữ tử này để nàng không thể bêu xấu hắn nữa, liền cất bước đuổi theo, vừa chuyển mình, thấy Lệ ma ma đang dẫn theo Cẩm Nương muốn ra tiền điện, hắn đi nhanh chân bước tới, một cước vừa vặn đạp lên gấu váy của Cẩm Nương.
Cẩm Nương đâu có chú ý tới sau lưng, vừa vặn đang muốn bước xuống thềm đá ở phía trước điện, sau lưng đột nhiên bị kéo một cái, vừa hơi dùng lực, liền nghe được một tiếng vải rách thanh thúy vang lên, thân thể cũng nghiêng về phía trước, dẫm lên vạt váy phía trước chuẩn bị ngã xuống.
Lãnh Thanh Dục chỉ là tà ác muốn chỉnh nàng một chút, thấy áo ngoài của nàng bị mình giẫm rách, đang âm thầm đắc ý, lại thấy thân thể nho nhỏ của nàng chuẩn bị ngã xuống thềm đá, trong nội tâm xiết chặt, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền nhảy về phía trước một bước dài, đưa tay kịp thời bắt được phía sau lưng Cẩm Nương, đem nàng kéo vào trong ngực của mình.
Rũ mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Nương bị dọa trắng bệch, còn có ánh mắt như nai con kinh hoảng bất lực, bình tĩnh cũng tốt, thong dong cũng được, tất cả đều biến mất trong mắt nàng, giờ phút này chỉ có kinh hoảng chưa định, chỉ có mờ mịt thất thố, không hiểu sao, trong lòng của hắn bay lên một cỗ thương yêu, thật kỳ quái, hắn rõ ràng muốn trả thù nàng, sao lúc này lại muốn trấn an nàng, muốn đuổi đi kinh hoàng cùng bất lực trong đáy mắt của nàng.
Thân thể mềm nhỏ nhắn xinh xắn nửa dựa vào trong vòng tay của hắn, nhuyễn ngọc ôn hương, mảnh mai không xương, tiểu thân thể không thể hình dung toàn bộ đều nằm trong lồng ngực của hắn giờ phút này, hắn đột nhiên rất không muốn xa rời xa thời khắc tốt đẹp này, rất không muốn buông nàng ra.
Đang lúc ngây người, trên mặt lại bị một cái tát vang dội, Cẩm Nương từ trong lồng ngực của hắn giãy ra, nâng một tay lên, liền cho Lãnh Thanh Dục một cái bạt tai, cẩn thận bước qua một bước, mắng: “Bệnh tâm thần!”
Thượng Quan Mai cùng Lệ ma ma bị biến cố bất thình lình luân phiên khiến cho trợn mắt há hốc mồm, Lệ ma ma thận trọng, thoáng liếc mắt, nhìn thấy một mảnh vạt áo của Cẩm Nương bị kéo rách trên mặt đất, nhặt lên, lắc đầu nói với Lãnh Thanh Dục nói: “Thế tử gia, lúc này nô tỳ cũng không giúp người, như vậy thật không ra thể thống gì.”
Thượng Quan Mai thấy vậy cũng nói với Lãnh Thanh Dục: “Dục ca, ngươi hôm nay thật đúng là càng đùa càng quá đáng, sao lại có thể giống như đứa bé vậy, trách không được đệ muội nói ngươi giả vờ ngây thơ, ngươi không thể trầm ổn một ít sao?”
Không có một người nào trách cứ Cẩm Nương đánh hắn, hắn đường đường là một nam tử, lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân, còn chưa bao giờ có nữ nhân nào dám đánh hắn, rõ ràng vừa rồi là hắn cứu nàng, sao nàng có thể đánh hắn, còn mắng hắn bệnh tâm thần… Có loại bệnh này là sao?
Còn có, hắn đâu có giả ngây thơ, rõ ràng là chỉ là muốn đùa cùng nàng một chút thôi…
Lãnh Thanh Dục bụm lấy nửa bên mặt hồng hồng bị Cẩm Nương đánh, giật nhẹ mình trừng mắt nhìn Cẩm Nương, nhìn không hề chớp mắt như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một tia cảm xúc của tâm tình khác thường, nhưng mà, từ lúc Cẩm Nương tát hắn một bạt tay, sau khi mắng hắn một câu, liền không thèm để ý đến hắn, tiếp nhận vạt áo trong tay Lệ ma ma, cúi người phúc thân, nói cảm tạ, cũng may là mùa đông, y phục mặc cũng dày, kéo một kiện áo khác che lại, lại cũng không quá mất mặt, một lát sau Tứ Nhi cùng Thị Thư thấy hai người từ trong thiên điện đi ra, trên tay Tứ Nhi cầm áo khoác lớn bằng nhung, thấy Cẩm Nương một thân chật vật, ở trong phủ thái tử cũng không tiện hỏi, vội vàng chạy lên phía trước khoác áo choàng cho nàng, đỡ Cẩm Nương lên xe ngựa hồi phủ.
Lãnh Thanh Dục thẳng đến khi thân thể nho nhỏ của Cẩm Nương biến mất ở góc rẽ phía trước điện, hắn mới dần dần hoàn hồn, khẽ vươn tay, ngoài ý muốn nhìn thấy trong tay mình đang cầm lấy một chuỗi vòng cổ trân châu, hình như là đeo trên người nàng, vừa rồi chính mình nóng vội, thoáng bắt lấy vạt sau của nàng, không cẩn thận đem vòng cổ trên áo kéo xuống, cầm trong tay cũng không biết.
Trên vòng cổ có nhàn nhạt hương phong lan, là mùi trên người nàng, hình như là, vừa rồi trong một cái chớp mắt ôm nàng trong ngực, hắn giống như ngửi thấy được…
Hắn vội vàng nâng bước chân, muốn đem vòng cổ trả lại cho nàng, nhưng mà lại sợ lại nhìn thấy ánh mắt đạm bạc của nàng, sợ nàng căn bản là không để ánh mắt trên người mình, cảm giác kia, ngứa, rầu rĩ, khiến cho hắn có điểm không biết như thế nào, lại rất hư không, như là trong nội tâm thiếu mất một khối, thật vất vả tìm được một bảo thạch có thể bổ khuyết, nhưng mà khối bảo thạch sớm rơi vào trong tay người khác, bản thân mình bất quá chỉ là ham vui một hồi, tâm liền tiếp tục lưu lạc, gió lạnh hiu hiu hướng vào chỗ trống rỗng mà thổi… Sống hơn chục năm, trước kia đâu có cảm giác này?
Là nữ tử này quá mức đáng giận, bản thân mình ba phen mấy bận ở trước mặt nàng chịu thiệt, cho nên khó chịu, đúng, nhất định là như vậy, ngày nào đó, bản thân mình không thể không đòi lại trận mất mặt hôm nay.
Tay vung lên, đem chuỗi vòng cổ này vất đi thật xa, định lúc này đem đồ của nàng ném đi, những phiền não cũng theo đó bay mất.
Hắn đi về phía trước một bước dài, chiếc vòng cổ này rơi phía sau hắn, một tiếng pằng vang lên, đó là thanh âm rơi xuống trên mặt đá, nhưng như thế nào lại giống như rơi vào trong nội tâm, thân thể của hắn cứng đờ, quay đầu, kinh ngạc nhìn xem chiếc vòng cổ này, vừa quay người, rất nhanh nhặt lên, tinh tế lau chùi mỗi một viên trân châu trắng, cầm khăn cẩn thận gói kỹ, nhét vào trong tay áo.
Ngồi không ở trên xe ngựa, Cẩm Nương cảm thấy cực kỳ phiền muộn ở trong nội tâm, một bộ quần áo đẹp lại bị một tên khốn kiếp làm hỏng, thật sự là không may, Tứ Nhi ngồi gần sát nàng, vừa nâng mắt lên, đã không thấy chiếc vòng cổ ở trên người nàng, vội hỏi: “Thiếu phu nhân, buổi sáng nô tỳ nhìn thấy người đeo một chuỗi vòng cổ? Như thế nào không thấy, quần áo sao lại bị phá hỏng?”
Cẩm Nương nghe xong cũng cúi đầu xem xét một lần, quả nhiên không thấy chiếc vòng cổ này, vật này lúc xuất môn, Lãnh Hoa Đình cố ý chọn cho nàng đeo, lúc này bị mất, sợ lát nữa trở về, nam nhân này nhất định sẽ kéo hỏi cho đến cùng, thật sự là choáng váng, từ nay về sau, nhìn thấy Lãnh Thanh Dục cái tên tiểu tử thối kia, tốt nhất nên tránh xa một chút, hai người bọn họ sợ là kiếp trước có thù oán với nhau.
“Hôm nay gặp được một tên điên, quần áo cũng bị hắn kéo làm hỏng, vòng cổ này cũng sợ là bị hắn trộm đi.” Cẩm Nương thở phì phì nói.
Thượng Quan Mai nghe xong muốn cười, tâm tình của nàng vốn bị nặng nề nhưng hai người Cẩm Nương cùng Lãnh Thanh Dục này làm cho tức cười một lâu, nặng nề cũng tiêu tán không ít, lúc này lại nghe Cẩm Nương nói Lãnh Thanh Dục như thế, nàng càng cảm thấy buồn cười, nói với Tứ Nhi nói: “Đúng vậy, thiếu phu nhân nhà ngươi nói rất đúng, tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, đây không phải là người điên thì cũng là kẻ ngốc, ai, vòng trang sức mất thì mất, sáng mai ta sẽ cho thiếu phu nhân một chiếc khác là tốt rồi.”
Tứ Nhi bị lời nói này của thế tử phi khiến cho khó hiểu, càng không rõ tại sao lời nói của thiếu phu nhân lại sắc bén như vậy, nhưng mà, xem sắc mặt thiếu phu nhân thật không tốt, nàng cũng không tiếp tục hỏi, trong nội tâm nhưng lại lo lắng lên, thiếu phu nhân chỉ là đi đến phủ thái tử, nhưng trên người lại biến thành cái dạng này, không phải là ở trong phủ thái tử phạm vào chuyện gì chứ, bị phạt thành như vậy chứ.
Một lát nữa trở về, nhất định phải ở trước mặt thiếu gia giúp thiếu phu nhân giải thích mới được.
Trở lại Vương phủ, đã nhanh đến thời gian lên đèn, Cẩm Nương sai Tứ Nhi đi tới phòng vương phi báo bình an, bản thân mình thì trực tiếp trở về tiểu viện.
Tiến vào phòng bên ngoài, Tú cô đi lên muốn giúp nàng cởi áo khoác, Cẩm Nương lại nghiêng đầu, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đang nghiêng người ngồi trên xe lăn đọc sách, nghiêng mắt qua nhìn chính mình, vội vàng nói với Tú cô: “Người đi dọn cơm lên, ta đói bụng, đi vào phòng trong thay quần áo rồi sẽ trở ra.”
Nói xong, vội vàng đi vào, Phong nhi thấy Tứ Nhi không có đi theo cùng, liền tự mình tiến vào phòng trong, giúp Cẩm Nương múc nước rửa mặt.
Vào chánh đường, Cẩm Nương cười cười nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công đói bụng không, một lát nữa chúng ta cùng nhau dung cơm.” Nói xong, tận lực cách hắn xa một chút, muốn đi vào phòng trong, vội vàng thay đổi bộ quần áo này.
Nhưng còn đi chưa được mấy bước xa, áo khoác liền bị hắn kéo ra, Cẩm Nương sớm có chuẩn bị, dưới chân liền ngừng, mặc dù không có bị hắn kéo ra hết, nhưng cổ lại bị dây áo khoác kéo đau nhức, không khỏi ôi một tiếng, lùi lại đến bên cạnh hắn.
Lãnh Hoa Đình tay vung lên một cái, liền đem nàng ôm vào trong lồng ngực của mình, tay liền giật dây cài áo khoác của nàng, hất lên, áo khoác này liền bị hắn hất ra ngoài, Tú cô vội vàng chạy lên phía trước tiếp lấy, Lãnh Hoa Đình cao thấp đánh giá Cẩm Nương một chút, thấy trên người nàng cũng không có dị dạng gì, mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, Cẩm Nương cũng không mắng hắn, thừa dịp hắn không có phát hiện cái gì, thân thể vừa đứng vững, liền nhanh chóng đi vào phòng trong, ai ngờ tay hắn rất nhanh, thoáng cái lại kéo lấy vạt áo phía sau bị xé rách của nàng, hỏi: “Nương tử, quần áo sao lại bị rách?”
Cẩm Nương cứng người, trong đầu chuyển động nhanh chóng, cũng không thể nói cho hắn biết là Lãnh Thanh Dục giẫm hỏng, vậy hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình? Chưa biết chừng, sẽ tìm Lãnh Thanh Dục phiền toái, tên tiểu tử kia là một nam nhân trưởng thành vô lại nhưng lại giả bộ tiểu hài tử, ngày tết sắp đến, lại đem chuyện này nháo lên, cũng không hay.
“Tướng công, cái kia, lúc ta mới xuống xe ngựa, không cẩn thận mắc vào càng xe, khiến cho quần áo bị xé rách, chàng xem, lạnh quá, để cho ta vào đổi một bộ khác.” Cẩm Nương bất đắc dĩ cầu xin tha thứ nói.
Lãnh Hoa Đình nhìn kỹ một chút vạt áo này, nhìn thấy cũng là bị kéo rách, hơn nữa, trên người chỉ bị xé một góc áo này, liền bán tín bán nghi thả nàng, trên đầu Cẩm Nương đều đổ mồ hôi lạnh, vội vàng vào buồng trong, Phong nhi đã sớm lấy xong nước chờ nàng, sau khi rửa mặt xong, Cẩm Nương liền tháo búi tóc ra, tùy tiện búi một búi tóc lõng, thay đổi quần áo, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra.
Trương ma ma thu xếp đem cơm dọn xong, Cẩm Nương lần lượt ngồi bên cạnh Lãnh Hoa Đình, lại chủ động làm tiểu bảo mẫu vất cả cần cù cho hắn, giúp hắn gắp thức ăn, Lãnh Hoa Đình cảm thấy mỹ mãn ăn những món ăn nàng gắp cho hắn, thỉnh thoảng bản thân mình cũng gắp khối thịt kho tàu cho vào trong miệng Cẩm Nương, ăn đến mắt đều lim dim.
Đang ăn, Tứ Nhi từ bên ngoài vén rèm đi vào, thấy thiếu phu nhân đã thay đổi trang phục và trang sức, trong nội tâm thở dài một hơi, bản thân đang định trở về phòng đổi một bộ quần áo khác, Lãnh Hoa Đình gọi nàng lại: “Tứ Nhi, sáng sớm ngày mai bảo A Khiêm đem càng xe ngựa cưa đi.”
Tứ Nhi nghe thấy vậy sững sờ, thuận miệng nói: “Thiếu gia, xe ngựa không có càng xe ngựa sao được ah, có thể không cưa được không.”
“Cưa đi, cưa đi, đỡ phải đem y phục của khác phá hỏng, trong nội tâm A Khiêm sẽ khó chịu, vẫn là cưa đi.” Lãnh Hoa Đình vừa ăn cũng không thèm chú ý tới lời nói của Tứ nhi ở bên cạnh.
Trong nội tâm Cẩm Nương nổi lên cảnh giác, chỉ biết thằng nhãi này đang hù dọa, vội vàng nháy mắt không ngừng với Tứ nhi, Lãnh Hoa Đình lại cúi đầu, giống như cười mà không cười nhìn nàng, nàng liền cụp mắt, nghiêm trang gắp rau cho hắn, Tứ Nhi nhất thời không có chú ý, bên cạnh đi vào trong nội đường cúi đầu nói: “Càng xe ngựa sao có thể mắc vào quần áo người khác, thiếu gia lại lấy nô tỳ làm trò cười rồi, nô tỳ… A, vẫn là nên cưa đi, nô tỳ lúc này cũng mới bị càng xe kéo một chút .”
Đáng tiếc, Tứ Nhi phản ứng vẫn là chậm một nhịp, Lãnh Hoa Đình đã để đũa xuống, liếc xéo Cẩm Nương, Cẩm Nương ngượng ngùng vừa muốn nói gì, hắn đã đem xe lăn trượt ra khỏi bàn, thuận tay chụp tới, đem nàng từ chỗ ngồi đặt lên đầu gối, liền đi vào phòng bên trong, Tứ Nhi lại càng hoảng sợ, cho là hắn sẽ làm gì đó với Cẩm Nương, đi theo phía sau muốn đi vào, Trương ma ma kịp thời kéo lấy nàng nói: “Vô sự, chỉ là náo loạn một chút thôi, thiếu gia thương yêu thiếu phu nhân, làm sao lại có thể làm gì với thiếu phu nhân chứ.”
Tứ Nhi nghĩ cũng đúng, thiếu gia rất sủng thiếu phu nhân, lúc này nhất định là đi vào kiểm tra thân thể, vừa nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy mặt đỏ lên, thấp đầu, trở về phòng mình thay quần áo.
Cẩm Nương thành thật không dám lộn xộn, bị Lãnh Hoa Đình coi như đứa bé ôm vào buồng trong, vừa vào cửa, Lãnh Hoa Đình hai tay nâng lên, đem nàng thả ở trên giường, Cẩm Nương giãy dụa cầu xin tha thứ: “Không phải càng xe mắc vào, là không cẩn thận ngã, tướng công, không có việc gì.”
Hắn cũng không đáp lời, thân thủ bắt đầu cởi y phục của nàng, Cẩm Nương gấp, hét lớn: “Không có bị thương, thật không có bị thương, chỗ nào cũng không đau, ai, tướng công, ta đói, chàng ăn rồi nhưng ta còn chưa có ăn, một lát nữa cơm sẽ bị lạnh.”
Nhưng hắn không quan tâm vẫn cởi nút áo của nàng, Cẩm Nương thành thật nói: “Thật không có bị thương, chàng xem quần áo của ta đều rất tốt, chỉ là làn váy quá dài, không cẩn thận bị người ở phía sau giẫm lên, liền… Kéo rách một miếng, thiếu chút nữa thì ngã, nhưng không có té, được đại tẩu kéo lại .” Lời này ngược lại nửa thật nửa giả, Lãnh Hoa Đình tinh tế nhìn xem thần sắc của nàng, thấy ánh mắt nàng cũng không trốn tránh, chỉ là có chút ít tia cầu xin, liền thả nàng, đau lòng nói: “Thực không có chuyện gì sao? Trong phủ thái tử… Không có người làm khó khi dễ nàng, nàng như vậy… Thật khiến người ta lo lắng cho nàng biết không?”
Cẩm Nương nghe xong cái mũi ê ẩm, chậm rãi tiến vào trong lòng ngực của hắn cọ cọ, ôm cổ của hắn, đầu nghiêng qua hõm vai của hắn, sâu kín nói: “Thật không có người khi dễ ta, Thái tử phi đối với ta rất tốt, còn nói sáng mai sẽ tiến cung, cho ta một cái phong hào, thật sự là không cẩn thận làm hư quần áo, nô tài này cũng không phải cố ý… ta chưa từng bị như thế nên rất hoảng hốt, cho nên… liền…”
Lãnh Hoa Đình sủng nịnh vuốt mái tóc của nàng, vỗ vỗ lưng của nàng nói: “Đừng sợ đem đến phiền toái cho ta, tướng công của nàng tuy rằng vô năng, nhưng nương tử của mình vô luận như thế nào cũng có thể bảo vệ tốt, mặc cho ai cũng không thể khi dễ nương tử của ta.”
Cẩm Nương nghe xong cái mũi càng chua xót, hốc mắt ẩm ướt đã muốn khóc, mặt chôn ở chỗ ở hõm vai của hắn lắc lắc, đem nước mắt lau hết vào y phục của hắn, mới ngẩng đầu lên nói: “Ta đói, tướng công, chúng ta dùng cơm đi.”
Ngày thứ hai, nên hồi lễ với nhà mẹ đẻ, Cẩm Nương có chút đau đầu, Lãnh Hoa Đình lúc này không thể đi, Lãnh Hoa Đường lại bị giam giữ, hai con rể một người đi cũng không tiện, Lãnh Hoa Đình ngược lại nguyện ý đi, chỉ sợ thằng nhãi này không muốn để Ngọc Nương cùng Lãnh Hoa Đường trở về, không chừng sẽ nói những lời lạnh nhạt lộ liễu cho đại lão gia, không muốn để đại lão gia cùng lão phu nhân lo lắng, nàng một bên thu thập gì đó trong phòng, một bên tự định giá để ai đi đưa lễ mừng năm mới tốt.
Một lát sau nha đầu Hồng Nhi trong phòng Ngọc Nương đã tới, thi lễ với Cẩm Nương rồi nói: “Thỉnh an nhị thiếu phu nhân, nhị phu nhân sai nô tỳ đến, mời nhị thiếu phu nhân đi qua đó một chuyến.”
Cẩm Nương cũng đang muốn nhìn xem thương thế của Ngọc Nương như thế nào, lại muốn hỏi nàng muốn đem những thứ gì trở về, vương phi hẳn là đều chuẩn bị tốt ngũ lễ, nhưng mà những nữ nhi gia khác đều lén mang đồ khác về ẹ đẻ của mình.
Tứ Nhi vội vàng thu dọn đồ đạc, Phượng Hỉ đang giúp đỡ Trương ma ma sửa sang phòng bếp, Cẩm Nương liền kêu Thanh Ngọc cùng nàng đi tới Thanh Trà tiểu uyển, Thanh Ngọc gần đây rất ít lời, nếu không hỏi đến nàng, nàng bình thường cũng sẽ không mở miệng, nhưng mà, đường đến Thanh Trà tiểu uyển, ngược lại nàng quen thuộc rất nhiều so với Cẩm Nương, Cẩm Nương liền cười nói: “Ngươi ở trong này đã được bao nhiêu năm .”
“Hồi bẩm thiếu phu nhân, nô tỳ ở trong nội viện này cũng gần hai năm rồi.” Thanh Ngọc vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thấy phía trước chính là Thanh Trà tiểu uyển, cước bộ của nàng ngưng lại một chút, bộ dạng tựa hồ không muốn đi vào.
Cẩm Nương nhìn thấy vậy nói: “Cũng đã vài năm không có người ở, cũng không biết năm đó Trần di nương chết như thế nào, trong phủ hình như không nói đến chuyện của nàng ta, ngay cả tên cũng là bộ dạng cao thâm.”
Thanh Ngọc nghe xong câm lặng, trong mắt hiện ra một tia thống khổ, ngừng chân, không có tiến lên phía trước nữa, thật lâu đều không có lên tiếng, Cẩm Nương nhất thời cũng thấy xấu hổ, có lẽ năm đó đã ra hàn lệnh, mình cần gì khó xử nàng, vừa muốn nói điều gì đó, Thanh Ngọc giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Nương nói: “Di nương là bị độc chết, người khác không biết, nhưng nô tỳ đều biết, nàng không phải bệnh chết, bọn họ nói, nàng bị ho lao, kỳ thật không phải, những ngày cuối cùng của di nương, là do nô tỳ hầu hạ, nếu thật sự là ho lao, nô tỳ sợ cũng sớm chết tám trăm năm .”
Nói xong, trong mắt nàng liền hiện lên một tia hận ý, Cẩm Nương thấy vậy cũng hiểu được lòng chua xót, trong phủ này, thật đúng là chỗ ăn thịt người, cũng không biết Trần di nương này cuối cùng lại đắt tội vào ai, làm sao lại bị hại chết ?
“Trần di nương chết lúc đó bao nhiêu tuổi, nàng sau khi Lưu di nương vào phủ được mang tới sao?” Cẩm Nương đối với việc này thật sự rất ngạc nhiên, hơn nữa, nàng cũng rất muốn biết rõ ràng, Trần di nương là trúng loại độc chất nào mà chết, có thể làm cho người đã chết nghĩ rằng là bệnh mà chết, loại độc này nhất định rất lợi hại, hơn nữa, độc dược tính cũng rất mạnh, nếu là có người đối với chính mình cùng tướng công hạ thủ độc ác như vậy, thật đúng là khó phòng bị .
“Trần di nương là do lão phu nhân đưa cho Vương Gia làm lễ trưởng thành, nghe nói năm đó có hai người, nhưng mà Vương Gia chỉ lấy một mình Trần di nương, trước kia cũng chỉ là thông phòng, sau khi vương phi vào cửa, liền nâng nàng lên làm di nương, vừa vặn cùng Lưu di nương hai người ở trong biệt viện này.” Lời này của Thanh Ngọc ngược lại không có chút hoảng sợ nào, liền nói ra, như vậy có thể thấy chuyện này tất cả mọi người đều biết, nên nói ra dễ dàng.
Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu, dùng cảm tình của Vương Gia đối với vương phi, sau khi đại hôn bất đắc dĩ phải đón Lưu di nương, thì làm sao có thể thu những nữ nhân khác làm thiếp, chỉ là, những gia đình lớn đều có tập tục này, khi nam tử làm lễ thành nhân, sẽ khai mở tâm hồn cho hắn, đem hai nữ tử đến dạy chuyện này cho hắn, kỳ thật, loại chuyện này, nam nhân trời sinh sẽ tự biết, cần gì phải dạy, trong đầu liền lập tức hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của yêu nghiệt nào đó, khá tốt, cũng cực kỳ tư khiết, cũng không trước khi mình vào cửa lễ thành nhân thu nữ nhân nào đó thong phòng, bằng không, bản thân mình thật đúng là không tiếp thu được.
“Thiếu phu nhân, chúng ta vào đi thôi, bên ngoài quá lạnh.” Thanh Ngọc thấy Cẩm Nương không có hỏi tiếp nữa, ngược lại thở dài một hơi, vội vàng nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương nhớ tới chính sự muốn làm, liền không nói gì nữa, nhấc chân vào tiểu viện cảu Ngọc Nương.
Ngọc Nương đang nghiêng người nằm trên ghế dựa, tiểu nha đầu báo nhị thiếu phu nhân đến đây, nàng một thân đau nhức, cũng lười đứng dậy, chỉ bảo Thanh Ngọc vén rèm lên, sau khi Cẩm Nương vào cửa, mới vẫy vẫy tay, nói với Cẩm Nương: “Tứ muội, tới ngồi.”
Cẩm Nương biết rõ nàng thân thể khó chịu, cũng không chậm trễ, liền theo lời đi qua ngồi xuống.
“Thân thể đã đỡ chút nào không?” Cẩm Nương ân cần mà hỏi thăm, Ngọc Nương thích nhất là làm đẹp, cũng không biết những vết thương kia trên người nàng có thể để lại vết sẹo hay không.
“Thế tử phi ngược lại hảo tâm, đem tới một hộp thuốc tốt tới đây, hôm qua cũng đã bôi khắp người, ngược lại tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn đau.” Ngọc Nương miễn cưỡng nói.
Cẩm Nương nghe xong cảm thấy tâm ấm lại, bản tính Thượng Quan Mai vẫn thiện lương, tuy là hận Lãnh Hoa Đường cưới Ngọc Nương, nhưng nhìn thấy Ngọc Nương bị hành hạ, tất nhiên vẫn nổi lên lòng thương cảm, bằng không, đổi lại người khác, sợ là ước gì Ngọc Nương chết sớm cho sạch sẽ .
“Nhưng mà, ta lại lo lắng không dám tiếp tục dùng, hiện giờ ai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, dù sao ta cùng nàng là chung một tướng công, tứ muội, ta mời muội tới, chính là muốn yêu cầu muội, nghe nói tỷ tỷ của vương phi là Lưu phi nương nương trong nội cung, muội giúp tỷ tỷ xin Cửu Hoa Ngọc lộ cao được không, vật kia nghe nói bôi lên sẽ không để lại vết sẹo.” Ngọc Nương nhẹ ngồi dậy, chống đỡ người đứng dậy, vội vàng giữ chặt Cẩm Nương nói.
Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói thuốc đại tẩu cho hôm qua, đã có chuyển biến tốt đẹp, này chắc chắn là thuốc tốt, người ta đã có tâm ý tốt, cũng đừng sớm nói như vậy, trong lúc này không thể so sánh với lúc ở nhà mẹ đẻ, không phải do ngươi bốc đồng.”
Ngọc Nương nghe xong liền khẽ hừ một tiếng nói: “Hừ, ngươi ngốc nhưng ta không ngốc, tỷ tỷ đã nghe được, ngươi vào cửa không bao lâu, đã có người động tay động chân ở trong thuốc của ngươi, trong đó thủ phạm chính là một trong những bà tử của nàng ta, ngươi còn cùng nàng ta giao hảo, coi chừng bị hãm hại còn không biết .”
Cẩm Nương nghe xong liền giật mình, tin tức của Ngọc Nương thật đúng là nhanh, mới tiến vào không tới hai ngày, ngay cả việc này cũng biết, xem ra, nàng mặc dù bệnh, cũng có tâm tư đi tìm hiểu mọi chuyện trong phủ.
“Chuyện này đã sớm điều tra ra, không phải nàng, là Lưu di nương, hôm nay Lưu di nương cũng bị thương nặng tĩnh dưỡng, ngươi nha, ít nói những chuyện không có này, trong phòng này người cũng không phải tốt hết, ngươi không chú ý lại tự mình hại mình, đại tẩu là thân muội muội của Thái tử phi, ngươi không nịnh bợ cho tốt còn không tính, ngàn vạn đừng có làm loạn.” Cẩm Nương thật sự hết chỗ nói với Ngọc Nương rồi, ngay cả Lãnh Hoa Đường cầm thú này, nàng chẳng lẽ còn muốn đi tranh cùng Thượng Quan Mai? Là bị ngược không đủ sao?
“Tốt lắm, tốt lắm, tỷ tỷ biết rõ ngươi là muốn tốt cho ta, ta không nói là được, thuốc kia, ngươi nên tìm cách lấy giúp ta, ta cũng không muốn từ nay về sau trên người giống như vỏ cây xù xì, xấu chết, tứ muội, ngươi nhất định nhanh chóng giúp cho tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ở trong phủ này chỉ có thể dựa vào một mình ngươi.” Ngọc Nương thanh âm mềm nhũn, cầm lấy tay Cẩm Nương buồn bã cầu khẩn .
“Hai ngày nữa là ngày tết, làm sao có thể đi vào trong nội cung, hơn nữa, ta không có phẩm không có cấp, không được triệu kiến không thể đi vào trong nội cung, việc này đúng thật là khó làm, nếu không, ngươi đi về nhà cầu mẫu thân đi, mẫu thân không phải cùng hoàng hậu nương nương quan hệ rất tốt sao?” Cẩm Nương thật khó khăn nói, bản thân mình lại không phải là cáo mệnh phu nhân, làm sao có thể tiến cung, lại nói, cho dù vào, cũng không thể mới mở miệng xin đồ người ta, Ngọc Nương này cũng thật là, nghĩ chuyện gì cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, cũng không nghĩ đến khó xử của người khác.
Ngọc Nương vừa nghe thấy vậy mặt liền trầm xuống, ném tay Cẩm Nương qua một bên nói: “Ngươi có ý tứ gì? Là muốn ta trở về chịu nghe chửi sao, đừng nói ta đây một thân bị thương cũng không thể đi lại, coi như là tốt lắm, ta có thể nói chuyện này cùng nương sao? Còn không phải là muốn cho nương tức chết, hừ, ta biết rõ, ngươi là cố ý đúng không, muốn cho nương của ta sớm bị tức chết, để cho nhị nương có thể phù chính đúng không, ngươi… Ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay có hảo tâm, xuất phát từ nội tâm đối với ngươi, ngươi lại như vậy đối đãi với ta?” Nói xong, liền anh anh khóc lên, giống như là Cẩm Nương làm việc đại ác với nàng ta.
Cẩm Nương nghe vậy trong lòng bốc hỏa, lời này của nàng xác thực vừa rồi cũng không có nghĩ đến chu toàn, hơn nữa, đại phu nhân hiện giờ cũng đang bị bệnh, quả thực cũng không thể vào cung, nhưng Ngọc Nương sao có thể nghĩ như vậy, mình cũng là có hảo tâm khuyên nàng, nhưng khi nhìn nàng khóc, lại nghĩ tới nàng cũng là bị thương, liền vẫn nhịn tức giận nói: “Là ta không đúng, không có nghĩ chu đáo cẩn thận, nhưng mà, trước ngày tết, thật đúng là không có cách nào khác lấy được thuốc cho ngươi, ta cũng không có cách nào tiến cung.”
“Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là con lừa đần, ngươi không vào cung được, sao lại không biết đi tìm mẫu phi xin, mẫu phi không phải thương ngươi nhất sao? Ngươi nếu mở miệng, mẫu phi tất nhiên là sẽ đáp ứng.” Ngọc Nương thốt ra liền mắng nói.
Cẩm Nương mới không nghĩ vì chuyện này mà đi phiền vương phi, gần đây vương phi bận tối mày tối mặt, làm sao có thời giờ đi xin dược cho nàng, hơn nữa, lọ thuốc kia của Thượng Quan Mai tất nhiên cũng là từ trong nội cung, bằng không, cũng sẽ không có hiệu quả nhanh như vậy, nhưng mà Ngọc Nương không tin người khác, muốn nổi tính đỏng đảnh, nàng không nghĩ lại tiếp tục đem chuyện dây dưa tiếp, liền sửa lại miệng nói: “Hôm nay được đem ngũ lễ lại mặt nhà mẹ đẻ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa, một lát nữa ngươi cho người đưa tin về nhà, “Đại ca đang bị giam, lúc này cũng sẽ không ra được, ngươi phải dặn dò người đưa tin trở về, nói hắn bớt nói chuyện một chút, đừng làm cho người trong nhà bởi vì chyện này mà ngày tết không được yên ổn.” Cẩm Nương lộ vẻ không kiên nhẫn nói.
“Mẫu phi không phải đều chuẩn bị tốt sao? Đưa những cái này là được, ta mới vào cửa không tới hai ngày, là gì có vốn riêng mà đưa về, nếu không, tứ muội ngươi được sự sủng ái của mẫu phi, trong tay tất nhiên là có thứ tốt, chia cho tỷ tỷ chút đồ, cũng chặn lại mồm miệng của nương, được không?” Ngọc Nương nghe vậy liền khóc, cầm khăn liền lau lệ, bên cạnh cầu Cẩm Nương.
Cẩm Nương nghe xong càng cảm thấy tức giận, hôm qua các trưởng bối còn thưởng không ít thứ tốt cho nàng, làm gì mà không có gì, Tôn Ngọc Nương này, đã tùy hứng lại keo kiệt, mình cũng không muốn thành toàn nàng, làm cho nàng quen chiếm lợi, từ nay về sau làm càng thêm phiền toái.
“Ta cũng không có thứ tốt, có cái gì liền hiếu kính nương cái đó, lúc ngươi ở trong nhà mẹ đẻ, mẫu thân đem ngươi nâng trong lòng bàn tay, hôm nay chỉ là để cho ngươi mang vài món đồ về thôi, ngươi làm như là bị cắt miếng thịt, cái gì nên nói ta đều đã nói, bản thân ngươi tự mình ngẫm lại, ta đi.” Cẩm Nương thật khó tiếp tục cùng nàng tiếp tục nói chuyện, đứng dậy liền muốn đi.
Đang nói, Thượng Quan Mai mang theo Thị Thư đi vào, trông thấy Cẩm Nương đang ở đây, trên mặt dẫn theo nụ cười, “Đệ muội đến xem Tôn muội muội à, ta đến xem Tôn muội muội thương thế có tốt hơn chút nào không, sắp đến ngày tết, cô dâu đều là muốn vào từ đường, chỉ còn vài ngày, cũng nên nhanh chóng đứng dậy.”
Cẩm Nương nghe xong liền cười nói cám ơn: “Cực khổ chị dâu hao tâm tổn trí …”
“Tỷ tỷ thuốc hôm qua đưa tới rất tốt, nhưng mà mới vừa rồi tứ muội muội nói, không bằng Cửu Hoa Ngọc Lộ cao trong nội cung là tốt nhất, vật kia bôi lên trên vết thương sẽ không lưu lại sẹo, ai, giống ta như vậy, tiểu thiếp không có phẩm cấp, nào có cái mệnh kia được dùng loại thuốc tốt như vậy.” Ngọc Nương cũng không đợi Cẩm Nương nói xong, liền ngắt lời nói.
Cẩm Nương nghe vậy mắt đều trợn lên, bản thân mình đâu có nói như vậy, đây không phải là ở trước mặt Thượng Quan Mai đặt chuyện sao? Chỉ sợ Thượng Quan Mai còn cho là mình đang oán nàng không lấy thuốc tốt.
Quả nhiên, Thượng Quan Mai nghe xong mặt hơi trầm xuống, nhưng lại nói với Ngọc Nương: ” Trên người của muội muội bôi chính là Cửu Hoa Ngọc Lộ cao, cái này cũng là trước kia đã lâu, Thái tử phi điện hạ thưởng ột lọ, muội muội nếu là cảm thấy còn chưa đủ tốt, vậy thì đưa ta đi, ta cũng chỉ có một lọ này.” Trong giọng nói liền dẫn theo tia mỉa mai, lúc nói chuyện, trừng mắt nhìn với Cẩm Nương, ý bảo Cẩm Nương an tâm.
Ngọc Nương nghe xong trên mặt hồng một hồi, e lệ cúi đầu nói: “Chả trách hiệu quả tốt như vậy, thì ra chính là Cửu Hoa Ngọc Lộ cao a, tỷ tỷ thật đúng là người tốt, tỷ tỷ cũng đừng trách Cẩm Nương, nàng là người không có kiến thức, đem trân châu lại tưởng là cá mục.”
Cẩm Nương nghe xong sắp bị nàng tức chết, nhưng đang ở trước mặt Thượng Quan Mai, cũng lười đi vạch trần Ngọc Nương, cười cười nói với Thượng Quan Mai: “Hôm nay là ngày hồi lễ về nhà, đệ muội ta về trước đi chuẩn bị một chút .” Nói xong, liền muốn đi.
Thượng Quan Mai cười cười cũng không giữ lại, để Thị Thư thả tay xuống cái gì đó nói với Ngọc Nương: “Trong này có chút thuốc bổ, cũng là trong nội cung tới, ngươi sai người hầm cách thủy ăn đi, muội muội của ngươi là người như thế nào, ta cùng nàng kết giao cũng không phải một ngày hai ngày, ngươi hảo nghỉ ngơi đi, ta còn có việc.” Nói xong, cũng đứng dậy phải đi.
Ngọc Nương vừa nâng mắt lên, thấy Cẩm Nương đã vén rèm lên, liền kịp thời nói ra: “Tứ muội muội, hôm nay là ngày lại mặt, muội phu đi sao?”
Cẩm Nương không thể không ngừng chân quay đầu lại xem nàng: “Tướng công đi đứng không tốt, sao có thể đi? Sai người đắc lực đi đưa là được, mùng hai dù sao cũng phải trở về chúc tết.”
“Hai con rể, không người nào có thể trở về thật đúng là không thể nói nổi, muội phu đi đứng không tốt, tướng công ta chính là không có bệnh lại bị phạt, a, tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi cầu phụ vương, cầu cho tướng công được thả ra, ngày tết sắp tới, tỷ tỷ trong phủ chỉ sai người đi về, sợ là thế nào đi nữa cũng không tốt, tứ muội, ngươi cũng giúp ta đi cầu đi, Tôn gia chúng ta hai cô nương đều gả vào Giản Thân vương phủ, năm đầu chỉ cho người đưa lễ mừng năm mới về, trên mặt lão thái gia tất nhiên sẽ không vui.” Ngọc Nương chống một khửu tay, liền muốn đứng dậy, tư thế này giống như là muốn khởi hành đi cầu Vương Gia.
Thượng Quan Mai nghe xong nhãn tình sáng lên, chuyện đưa lễ đầu năm này, thật sự cũng khiến nàng có điểm đau đầu, hành vi của Lãnh Hoa Đường quả thực cũng đáng giận, nhưng mà ngày tết còn bị giam giữ, không về nhà mẹ đẻ lộ diện, mặt mũi mình thật đúng là mất hết, việc này lại không tiện giải thích, nếu nói bệnh nặng, thì sẽ có không ít người ở nhà mẹ đẻ đến đây thăm bệnh, không nghĩ tới Ngọc Nương ngược lại rộng lượng, bị hành hạ lớn như vậy, còn có thể tha thứ cho tướng công, lại chịu vì mọi người suy nghĩ, trong nội tâm vui vẻ, đem chuyện sinh sự của Ngọc Nương vừa rồi đều bỏ qua, quay đầu nói với Cẩm Nương: “Tôn muội muội nói đúng, đệ muội, muội cũng giúp đỡ đại tẩu đi van cầu phụ vương đi.”
Cẩm Nương thật sự là hối hận hôm nay tới nơi này một chuyến, nếu là có vật gì bên cạnh tay nàng, nàng thật đúng là muốn học bộ dạng Lãnh Hoa Đình, cầm đập bể cái đầu của Ngọc Nương xen chứa cái gì bên trong, đã gặp tiện nhân, nhưng chưa thấy tiện nhân nào như vậy, ngày hôm qua còn bị cầm thú kia ngược đến chết đi sống lại, hôm nay còn muốn đi cầu tình cho hắn, điều này cũng thôi đi, nàng còn có tâm tình châm ngòi quan hệ của mình cùng Thượng Quan Mai, việc này rõ ràng mình ngàn vạn không muốn, vì nàng, chính mình ngày hôm qua còn đánh Lãnh Hoa Đường một cái tát, tất nhiên là sẽ bị hắn hận.
Nhưng Ngọc Nương lại ở trước mặt Thượng Quan Mai nói ra, còn nói được hợp tình lý, ngay cả người hại mình cũng không so đo, nhưng mình là người bên ngoài lại so đo, đó chính là có chủ tâm muốn đối nghịch cùng Lãnh Hoa Đường, nếu như không đáp ứng, trong nội tâm Thượng Quan Mai tất nhiên sẽ mất hứng.
Cẩm Nương trên mặt bảo trì bình tĩnh, trong nội tâm lại phiên giang đảo hải nghĩ đối sách, thật vất vả mới kéo gần quan hệ cùng Thượng Quan Mai, nàng cũng không muốn ở phía sau sinh chuyện gì cùng với Thượng Quan Mai, nhưng để cho nàng đi giúp đỡ tên cầm thú Lãnh Hoa Đường kia, nàng thật đúng là làm không được, nhất thời ngơ ngẩn, không biết như thế ứng đối như thế nào cho tốt.
Nghe Ngọc Nương lại nói: “Tứ muội, ta cũng biết ngươi không thích tướng công nhà ta, dù sao thế tử vị không dành uội phu, mà là tướng công, hôm nay tướng công chịu tội, ngươi tất nhiên là ước gì hắn tiếp tục bị giam cầm tiếp…”
“Nhị tỷ, ngươi nếu nói những chuyện phiếm này, thế tử vị là chuyện mà ngươi, ta vài nữ nhân này có thể bình luận sao? Lúc ta vào phủ, đại ca đã là thế tử, tướng công nhà ta lại thân có tàn tật, Hoàng thượng sớm đều hạ chỉ, cũng không phải do chúng ta đến phán đoán suy luận, ngươi muốn nghĩ bậy, cũng đừng đem ta kéo đi vào.” Cẩm Nương rốt cục nhịn không được phẫn nộ quát.
“Đã là như thế, vậy ngươi liền đi giúp ta cùng tỷ tỷ cầu tình cho tướng công đi.” Ngọc Nương lập tức tiếp lời nói.
Ngọc Nương nói đến Cẩm Nương á khẩu không trả lời được, giờ mới hiểu được, một câu trước của nàng chính là cái cớ, vừa vặn phủ lấy bản thân mình không thể không đáp ứng tốt một câu, khá lắm Tôn Ngọc Nương, mệt ình không tính hiềm khích lúc trước giúp đỡ nàng ta, không nghĩ tới vết sẹo nàng ta còn chưa liền hẳn đã quên đau đớn, một lòng muốn giúp cầm thú này sớm ngày đi ra, nhiều năm như vậy, như thế nào cũng không biết nàng ta là kẻ ngược cuồng.
Đang muốn nói chuyện, Thị Họa vội vã vọt đi vào, khóc hô với Thượng Quan Mai: “Thế tử phi, không tốt, thế tử gia ở trong phòng tối bị người ta hạ độc, đang đau đến đầu đầy mồ hôi, giống như là… Như là bị tắt thở.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.