Rốt cuộc vì cái chuyện gì Doãn Thiên Lương không rõ ràng lắm, nhưng đại khái cũng biết lần này có liên quan đến việc xuất chinh phía tây. Đại khái mọi người hiểu lầm tất cả các chiến công đó, mặc dù nàng tin tưởng Doãn Liệt là một minh quân, nhưng khó bảo toàn không có hiểu lầm thuộc hạ. Nếu hoàng đế thật có tâm này thì giải thích thế nào cũng không thành rồi.
Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi uống trà, Doãn Thiên Lương thở dài thật to, Lục Quân Tắc nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Buồn chán.” Doãn Thiên Lương uống trà ừng ực: “Mỗi ngày không phải là ăn chính là uống, hoặc là chờ anh đánh giặc trở về, buồn chán. Nếu không ...”
“Như thế nào?” Lục Quân Tắc nhìn nàng cười.
“Nếu lần này hoàng thượng để anh đem binh đi đánh giặc, mời anh từ chối đi. Chúng ta trở về Vân Trung hoặc là Thương Ngô, hoặc là một chỗ tùy tiện, nuôi dưỡng đủ loại hoa cỏ, trêu chó chọc chim, rảnh rỗi liền đi khắp nơi một chút, cũng không cần nhàm chán như vậy.” Doãn Thiên Lương nói.
“Tá giáp quy điền? Vi phu còn trẻ như vậy nàng liền để cho vi phu giống như lão già?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Còn trẻ? Tôi nhớ mẹ đã nói qua anh làm như vẻ người lớn.” Doãn Thiên Lương lại nhìn kỹ mặt anh ta: “Lại nói, tôi chưa nói tá giáp quy điền, ý của tôi là chúng ta cầm tiền của hoàng thượng làm người rảnh rỗi phú quý, thủ hạ của hoàng thượng nhiều người như vậy, cũng không thiếu một người mở rộng lãnh thổ cho hắn, mấy năm nay cũng đánh mấy trận ác liệt rồi hả? Người sắt cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, thừa dịp thời gian này ... mẹ chồng chờ ôm Lục Điêu Thuyền đấy ...” Một câu cuối cùng âm thanh nhỏ chút.
Lục Quân Tắc bưng ly trà, mặt suy nghĩ sâu xa nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn Thiên Lương cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, không phải mắt to trừng đôi mắt ti hí sao, lại nói mắt tôi to hơn mắt anh một chút.
“Oha, nàng nhìn cẩn thận chưa? Vi phu bây giờ là ra vẻ người lớn.” Lục Quân Tắc hỏi.
Doãn Thiên Lương cười ngất. Người an hem, cái loại bàn bạc phát triển lâu dài gia đình trong tương lai này trước tiên ngài có thể đem gương mặt đỏ bừng đó qua một bên không?
Lại sát vào nhìn một chút, lắc đầu một cái: “Càng có vẻ người lớn hơn.” Gió thổi mưa dần dãi nắng, còn có thể lớn lên như vậy cũng coi như ông trời hậu đãi: “Gì kia, anh có phải hay không muốn tiền thưởng của hoàng thượng?”
Doãn Thiên Lương gật đầu: “Đúng, tôi biết hoàng thượng phong thưởng tốt nhất là muốn quan chức, nhưng tôi cảm thấy, vàng bạc so với quan chức tin hơn nhiều, quan chức, hoàng thượng một khi mất hứng có thể thu hồi làm người ta cao hứng hụt một trận, vàng bạc, hoàng thượng cũng xấu hổ để cho người ta ăn vào lại phun ra đi?” Vàng bạc có thể đài thọ, thẻ tín dụng có thể chứng nhận a?
Lục Quân Tắc ngắm ngắm nàng: “Nói có lý, trước kia vi phu thế nào không nghĩ tới chuyện này. Theo ý tứ của Oha, lần này chúng ta tàn nhẫn đập hoàng thượng một khoản tiền thưởng?”
Phốc ... Đập tàn nhẫn?
“Đây cũng phải xem hoàng thượng có hẹp hòi hay không, nếu hoàng thượng giống như Hạng Vũ, ngay cả cái quan ấn cũng không bỏ được cho thuộc hạ thì nơi nào còn có thể cho tiền...” Doãn Thiên Lương nói.
“Oha, nàng có điều không biết.” Lục Quân Tắc thở dài: “Quan ấn cũng làm từ vàng bạc, tự nhiên quý trọng.”
Nói đến nói đi, đề tài bị anh ta kéo xa. Doãn Thiên Lương cười hắc hắc: “Dù sao anh biết chúng ta có thể từ chỗ hoàng thượng dụ dỗ được bao nhiêu tiền là được, đến lúc đó chúng ta trở về Vân Trung mua lại hồ Thiên Thủy làm ao phía sau hoa viên.”
“Tốt, đã như vậy, Oha, chúng ta trở về phòng lên kế hoạch xây biệt viện ở hồ Thiên Thủy đi.” Lục Quân Tắc nói xong buông ly trà đứng dậy.
Trở về phòng rửa mặt xong, Hương Châu tháo tóc cho nàng liền đi ra ngoài, Doãn Thiên Lương cất xong trầm cài rồi đứng dậy, ai ngờ quay người lại liền rơi vào một vòng ôm, một tay ôm cây đợi thỏ đã lâu.
Anh ta cao nàng lùn, nàng chỉ có thể ngẩng mặt nhìn anh ta. Nhóc con, thật là đẹp trai, giống như một miếng kem chocolate.
Nhanh, thật tuyệt vời...
“Oha, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.” Lục Quân Tắc nói.
Đây thì xong rồi?
Dĩ nhiên sẽ không phải cứ như vậy là xong, nếu không không giống cách làm của Lục Quân Tắc.
Sau này hồi tưởng lại đêm hôm đó, Doãn Thiên Lương luôn mặt đỏ tới mang tai. Mặc dù bọn họ không phải mỗi đêm đều kể một câu chuyện, nhưng tính ra những tác phẩm kinh điển của trẻ nhỏ cũng đều kể xong, ví dụ như người đẹp ngủ, nhưng tối nay không khí hình như không giống, thường ngày Doãn Thiên Lương luôn luôn tắt nến, giống như làm việc trong bóng tối.
Tối hôm nay, nàng muốn đi tắt nến nhưng Lục Quân Tắc hết lần này tới lần khác đều không cho. Lực tay của nàng vẫn không đánh lại Lục Quân Tắc như cũ, cổ tay đã quen bị hình phạt nặng rồi.
Ánh nến hơi nhảy nhót, ánh mắt của Lục Quân Tắc lại nhìn không rõ ràng lắm, ai bảo là ngược sáng đâu ... Dĩ nhiên, cho dù từ trên xuống dưới cũng không thấy rõ ... vậy là anh ta che bóng tối.
Tiếng hít thở lọt vào tai dần gấp rút cùng trầm thấp, nếu có người ngồi chồm hỗm cạnh cửa sổ, giờ phút này nếu không hiểu sai nhất định chưa trải việc đời.
Tay Lục Quân Tắc khắp nơi vội vàng kiểm tra đóng dấu, không cùng Doãn Thiên Lương nói một câu.
Đầu vai chợt không còn che đậy, có chút hơi lạnh ướt át dính vào từ từ di chuyển, có chút nhột. Chỗ nhột với hơi lạnh như hình với bong, sau đó liền giống như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ đốt cháy cả nàng, có lẽ nàng cần một chút gì đó lạnh như băng để giảm nhiệt độ.
“Ưmh ...” Doãn Thiên Lương cảm giác mặt mình nóng bừng lên. Nàng không phải cố ý phát ra âm thanh này.
Đúng lúc đó Lục Quân Tắc nâng người lên, hai cánh tay chống thân thể nhìn nàng, ánh mắt mặc dù không thấy rõ, nhưng động tác anh ta nghiêng đầu một chút để cho nàng nhớ lại mèo con bị mắng khi gây họa.
Lần này Doãn Thiên Lương mới chú ý tới, người này làm cho nàng trần truồng còn mình vẫn còn quần áo trên người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]