Rốt cuộc vì cái chuyện gì Doãn Thiên Lương không rõ ràng lắm, nhưng đại khái cũng biết lần này có liên quan đến việc xuất chinh phía tây. Đại khái mọi người hiểu lầm tất cả các chiến công đó, mặc dù nàng tin tưởng Doãn Liệt là một minh quân, nhưng khó bảo toàn không có hiểu lầm thuộc hạ. Nếu hoàng đế thật có tâm này thì giải thích thế nào cũng không thành rồi.
Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi uống trà, Doãn Thiên Lương thở dài thật to, Lục Quân Tắc nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Buồn chán.” Doãn Thiên Lương uống trà ừng ực: “Mỗi ngày không phải là ăn chính là uống, hoặc là chờ anh đánh giặc trở về, buồn chán. Nếu không ...”
“Như thế nào?” Lục Quân Tắc nhìn nàng cười.
“Nếu lần này hoàng thượng để anh đem binh đi đánh giặc, mời anh từ chối đi. Chúng ta trở về Vân Trung hoặc là Thương Ngô, hoặc là một chỗ tùy tiện, nuôi dưỡng đủ loại hoa cỏ, trêu chó chọc chim, rảnh rỗi liền đi khắp nơi một chút, cũng không cần nhàm chán như vậy.” Doãn Thiên Lương nói.
“Tá giáp quy điền? Vi phu còn trẻ như vậy nàng liền để cho vi phu giống như lão già?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Còn trẻ? Tôi nhớ mẹ đã nói qua anh làm như vẻ người lớn.” Doãn Thiên Lương lại nhìn kỹ mặt anh ta: “Lại nói, tôi chưa nói tá giáp quy điền, ý của tôi là chúng ta cầm tiền của hoàng thượng làm người rảnh rỗi phú quý, thủ hạ của hoàng thượng nhiều người như vậy, cũng không thiếu một người mở rộng lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176198/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.