Doãn Thiên Lương cảm giác mình mơ một giấc mộng rất đẹp, nàng mơ thấy Lục Quân Tắc trở về, anh ta chải tóc cho nngs, cùng nàng ôm nhau, trong mơ, anh ta ôn nhu cởi áo của nàng, đôi môi ôn nhu hôn lên mặt nàng, êm ái vuốt ve thân thể nàng, để cho nàng như lửa bốc cháy lên, nàng đốt rụi áo của anh ta, cởi tóc của anh ta, điên cuồng hôn lên mặt của anh ta .... Nàng đau đến chảy nước mắt, đau đến đánh lồng ngực của anh ta, sau đó lại rất vui vẻ, giống như bay trên đám mây ...
Đó là giấc mơ xuân cung đồ.
Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại trở về giấc mơ của mình.
Lại chợt cảm thấy có chút không đúng, trong tay nàng giống như nắm thứ gì, bận rộn mở mắt nhìn một chút ...
Chốc lát, Doãn Thiên Lương “A.... ......” một tiếng thất thanh, con ngươi không nhúc nhích nhìn chăm chú người trước mắt, nàng nắm là tóc của anh ta.
Chủ nhân của nắm tóc đó hiển nhiên rất bình tĩnh.
“Oh a, tỉnh ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, giọng rất là bình thản. Hình như đối với tình huống trước mắt của hai người bọn họ đã sớm trong dự liệu.
“Ba ....” một bàn tay nhỏ bé tới vô ảnh đi vô tung chỉ để lại một tiếng thanh thúy.
“Anh còn sống ...” Doãn Thiên Lương nói, một tát này đanh cho tay nàng cũng đau, quả nhiên chất liệu vóc người là tảng đá.
“Oh a thế nào vẫn thô bạo với vi phu như vậy? Lớn them một tuổi thế nào vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176175/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.