Ánh mắt Doãn Thiên Lương trừng lớn, lão gia? Bố chồng của nàng?
“Trở về? Lão trở về có ích gì ...” Quận vương phi hình như cũng không vui lắm.
Mẹ chồng nàng dâu hai người trở về nội viện, ở trong viện có một bong dáng cao lớn đứng ở dưới gốc cây đưa lưng về phía các nàng. Quả nhiên là rất cao, không biết có phải hay không là rất ngọc thụ lâm phong.
“Ông tại sao trở về?” Quận vương phi hỏi.
Bong dáng cao lớn lấy lại tinh thần, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt, ách .... cái này gọi là ngọc thụ lâm phong? Bất kể là cây gì nếu như bị gió cấp 12 thổi qua thì ngọc cũng bị thổi đi nơi nào ... Trên mặt bố chồng nàng lóe sáng óng ánh còn có chút đặc biệt, với lại ... Gương mặt đó bình thường chỉ có thể dùng “bình thường” để hình dung. Vô cùng may mắn, tảng đá kia giống mẹ.
“Đây chính là con dâu nhà ta? Dáng vẻ rất xinh đẹp.” Ông lão nói.
“Đúng vậy, đời này tôi đã chọn sai lầm rồi còn có thể chọn cho con trai sai nữa sao?” Quận vương phi nói, lôi kéo tay Doãn Thiên Lương vào phòng khách.
Ách, mùi không đúng. Không phải là ngọt ngào như mật ong sao? Thế nào nghe giọng điệu này như trong mật có xăng vậy?
Quỳ củ mời bố chồng dùng trà, Doãn Thiên Lương yên tính đứng.
“Lương nhi, con về nghỉ ngơi trước đi, mẹ cùng lão già này có lời muốn nói, có chuyện quan trọng.” Quận vương phi nói.
Doãn Thiên Lương đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176168/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.