Nhìn bóng lưng của anh ta, Doãn Thiên Lương bây giờ không nhịn được, đưa tay vỗ bờ vai của anh ta: “Này, không phải anh muốn nói gì với tôi sao?” Bả vai Lục Quân Tắc giật giật, chốc lát lật người tới đối mặt với nàng.
“Hình như nên nói cũng đã nói.” Lục Quân Tắc nói.
“Anh suy nghĩ thật kỹ, thật đã nói?” Doãn Thiên Lương nói. Nói gì, không phải là nói sau này mười mấy miệng ăn trong nhà làm phiền nàng sao?
“A, vậy còn cái gì chưa nói?” Lục Quân Tắc hỏi, chân mày nhẹ cau lại, hình như là suy nghĩ quá vẫn không có đáp án.
“Tôi nào biết anh muốn nói gì ...” Doãn Thiên Lương nói, người này thật không có thành ý.
“Nếu Oh a không biết vi phu muốn nói gì thì làm sao biết vi phu còn gì chưa nói?” Lục Quân Tắc rốt cục chịu đưa ra cái móng vuốt cao thượng kia sờ sờ tóc nàng. “Oh a có gì muốn nói với vi phu? Vi phu nhớ kĩ khi đánh giặc không được xông lên đầu tiên, còn có gì nữa?”
“Còn có một nhất định phải ...” Mới vừa nói tới chỗ này chợt giật mình, người này thế nào lại đem lời chuyển dời đến trên người nàng, người gì âm hiểm như vậy.
“Muốn cái gì?” Không biết có phải hoa mắt hay không, cảm giác Lục Quân Tắc mắt người này sang rực lên.
“Phải cẩn thận.” Doãn Thiên Lương nói. “Nếu không có gì dặn dò thì đi ngủ sớm chút đi, ngày mai bắt đầu phải lắc lư trên đường, tinh thần phải tốt mới được.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176162/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.