“Oh a, có chuyện muốn nói phải hay không?” Trở về phòng Lục Quân Tắc hỏi.
“Có.” Doãn Thiên Lương nói.
“A? Chuyện gì thế? Có phải mẹ nói gì hay không?” Nha hoàn dâng trà, Lục Quân Tắc đang cầm nắp chọc chọc ly trà.
“Mẹ không nói gì, là tôi muốn nói, chúng ta viên phòng sinh đứa bé.” Doãn Thiên Lương nói.
Động tác của Lục Quân Tắc đình chỉ, ngẩng đầu nhìn nàng: “Oh a, nàng ...” vẻ mặt này giống như muốn nói Doãn Thiên Lương là người ngu ngốc.
“Thế nào?” Doãn Thiên Lương nhíu long mày, ý gì thế ? Đây là nàng bị cự tuyệt rồi hả?
“Oh a, làm sao nàng lại nhớ tới chuyện này? Thật sự cảm thấy vi phu không về được?” Lục Quân Tắc nói.
“Anh cũng nói, lấy phòng ngừa vạn nhất a. Tôi tin anh sẽ trở lại, nhưng vạn nhất sau đó không trở về thì trong nhà chỉ còn mẹ và tôi hai người, ngày sau cũng không có cái trông cậy vào.” Doãn Thiên Lương nói.
Lục Quân Tắc tiếp tục động tác vừa rồi, chậm rãi uống trà, cứ như vậy yên lặng không nói chuyện.
Doãn Thiên Lương ở dưới gầm bàn nắm chặt quả đấm, tảng đá chết vào lúc này còn giả bộ làm người đứng đắn gì? Mấy ngày trước đùa giớn nàng đi đâu rồi?
“Rốt cuộc như thế nào, nói câu a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vi phu suy nghĩ một chút.” Lục Quân Tắc nói.
Suy tính con ... a. Khi không cho ăn thì liếc mắt nhìn mơ ước, chủ động cho hắn ăn còn bày đặt cái tính tình này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176152/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.