Khoang thuyền này rất rộng rãi, nhưng không có cánh cửa khác thông hướng đuôi thuyền, gió trên hồ lùa vào cửa sổ đem mành vài thổi trúng bay như sóng lớn, hoa trên bàn bên cửa sổ cũng bị thổi trúng cành lá khẽ rung, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn ra phía ngoài, ngắm phong cảnh như vậy cũng không tồi.
Chống cằm ngắm phong cảnh, cảm thụ thuyền nhẹ nhàng lay động giống như đưa nôi, Doãn Thiên Lương dần dần có chút mệt rã rời ... Hôm nay nàng còn không có giấc ngủ trưa.
Đang ngủ say, nhìn như nghe thấy có người nhỏ giọng nói gì đó rồi lại không nghe thấy rõ, sau đó cảm giác có hơi nóng đánh về phía mặt của mình, đem ánh mắt mở hí ra như một đường may, hiện ra mặt người đàn ông mơ hồ ...
Mặt đàn ông ... Doãn Thiên Lương bận rộn bịt chặt ánh mắt giả bộ ngủ.
“Oh a thế nào lại ngủ bên cửa sổ, nếu như bị gió thổi lệch lỗ múi cũng không dễ nhìn.” Lục Quân Tắc nhẹ nhàng nói.
Không chỉ có mũi tôi lệch, mắt tôi còn chếch đấy ... Doãn Thiên Lương không tiếng động giả bộ ngủ.
Cảm giác mình đụng tới ván giường, Doãn Thiên Lương rất muốn lật người đưa lưng về phía anh ta. Nhưng như thế rất không thật, cho nên nàng liền tùy anh ta đem chân để gọn rồi đắp chăn cho nàng.
Haiiii .... Thở dài nhẹ nhõm ... không, thả ra tí xíu, còn dư lại nửa kẹt ở trong cổ họng rồi ...
Tại sao?
Bởi vì có cái tay đang sờ mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176140/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.