“Phu nhân cẩn thận chút.” Hóa ra là con trai của mẹ chồng nàng.
“Vâng.” Doãn Thiên Lương đáp, nhìn một chút, mẹ chồng nàng đang cau mày lại nhìn nàng đó.
“Lương nhi sao thế? Có phải vẫn choáng váng đầu không? Ai nha, mẹ đỡ con.” Quận Vương phi nói rồi đưa đôi tay ngọc thon thon tới đỡ nàng.
Đầu không choáng váng mà bị chuột rút. Rất tốt là còn có tật xấu này, xem ra thân thể của cô nàng Doãn Thiên Lương này cũng không thể nào tốt. Thật vất vả ở Quận Vương phi tốt bụng đỡ nàng cắn răng đi trở về.
Vào phòng khách Quận Vương phi liền cho người ta đi gọi đại phu, Doãn Thiên Lương nói không cần, nhưng chân đau một chút. Quận Vương phi nghe sự miêu tả của nàng thì nói nàng có thể là khi trời mưa gặp lạnh cho nên chân mới bị chuột rút.
Trời giá rét bị chuột rút thì khi ở Vân Trung thì làm sao cho tốt? Chẳng lẽ tính chất thuộc loại ẩm ướt lúc có lúc không bị chuột rút.
Nha hoàn đỡ nàng về phòng, theo Quận Vương phi phân phó cầm lò sưởi tay làm ấm chân cho nàng, thoải mái thoải mái Doãn Thiên Lương lại buồn ngủ, trời mưa xuống buồn ngủ a.
Mãi cho đến buổi tối mưa vẫn không có xu hướng ngừng, điều này làm cho Doãn Thiên Lương nhớ lại câu nói “trời mưa xuống, trời giữ khách, trời giữ người không? Ở lại.”
Ăn cơm xong ngồi đối diện cùng Quận Vương phi uống trà nóng nói chuyện phiến, khi nói chuyện phiến tự nhiên lại hàn huyên đến tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176127/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.