Kinh ngạc trên mặt Hoắc Lũng Nguyệt chợt lóe rồi biến mất: “Tiểu Vương phi nói chuyện thật đả thương người, ta còn muốn sau này chúng ta sốn chung với nhau giống như tỷ muội.”
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái: “Ta không có thói quen tùy ý nhận thức thân thích.”
Sắc mặt Hoắc Lũng Nguyệt trầm xuống: “Đa tạ tiểu Vương phi chỉ giáo, cáo từ.”
Nhìn bóng lưng đi mất của cô ta, Doãn Thiên Lương trở mặt nhìn trời, người đang ngồi trong nhà họa từ trên trời rơi xuống, thật là không có biện pháp.
Vỗ vỗ đầu đen của tiểu công: “Tiểu công à tiểu công, mày hãy nhớ, đời này của mày có một người phụ nữ là tiểu thụ, để cho mày không có cách nào hưởng thụ cuộc sống, có nhớ không?”
Sau cây cột xa xa có một bóng người nhẹ nhàng che miệng, sợ mình bật cười ...
Bởi vì Doãn Thiên Lương đụng vào lông nên dĩ nhiên bị dị ứng, không chỉ trên tay, trên cánh tay và trên bắp chân bị gấu mèo cọ tới cọ lui cũng ngứa, vì vậy ăn xong cơm tối liền vội vã trở về phòng để Hương Châu xức thuốc cho nàng.
Hương Châu vẫn trước sau như một nhẹ giọng trách cứ nàng không nên đụng vào mấy con gấu mèo này, Doãn Thiên Lương cũng im lặng nghe, hiện tại trong phủ chỉ có hai con gấu mèo này nhìn còn thuận mắt chút.
Hương Châu đang quấn ống quần để bôi thuốc lên bắp chân cho nàng thì cửa chợt mở, Lục Quân Tắc như thường tiến vào, ánh mắt thấy hai bắp chân nàng thì sửng sốt một chút. Doãn Thiên Lương giả bộ không nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm tay Hương Châu.
“Tại sao lại bị như thế này?” Lục Quân Tắc đến bên cạnh nàng ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm tay Hương Châu.
“Hồi Quận vương, Quận chúa từ nhỏ mẫn cảm với da lông, đụng vào liền bị dị ứng.” Hương Châu cung kính đáp.
“A, đây là do hai con gấu mèo tạo ra?” Lục Quân Tắc hỏi, những lời này là hướng về phía Doãn Thiên Lương.
“Không có sao, bôi thuốc vào là tốt.” Doãn Thiên Lương nói.
“Sau này phu nhân vẫn ít đụng vào gấu mèo là tốt, dị ứng như vậy thật là khó coi.” Lục Quân Tắc nói.
“Ngài không nhìn không được sao?” Doãn Thiên Lương nói, cũng không ngẩng đầu. Để cho anh nhìn? Không có thu tiền phí thăm quan của anh đã sai rồi, than thở cái gì?
“Nhưng là ở chung một phòng cho dù cẩn thận hơn cũng không tránh khỏi sẽ thấy.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy thì tách ra là được.” Doãn Thiên Lương nói. Cái đuôi sói lộ ra rồi hả?
“Tách ra? Làm sao tách?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Phân giường phân phòng.” Doãn Thiên Lương nói. Để cho anh vừa lòng, sắc lang.
“Chủ ý này không tệ.” Lục Quân Tắc ngừng chút lại nói: “Nhưng mà, phân giường phân phòng thì Lục Nhân Giáp và Lục Điêu Thuyền làm sao bây giờ?”
Trong lòng Doãn Thiên Lương nổi lên trận bão lớn, người nào quy định mẹ của Lục Nhân Giáp và Lục Điêu Thuyền phải là nàng?
“Ngài xem rồi làm thôi, ta cũng không ngăn Quận vương ngài cái gì.” Doãn Thiên Lương thấy đã bôi xong thuốc thì động tác nhanh nhẹn để xuống ống quần, Tiểu Đào bưng nước cho Doãn Thiên Lương rửa tay, lau tay xong lại nói: “Quận vương, bệnh dị ứng này sẽ lây. Ngài cẩn thận một chút.” Cho anh lý do tránh xa một chút.
“Lây bệnh? Phải không?” Lục Quân Tắc chợt cười: “Vi phu từ nhỏ đến lớn không có lây qua bệnh dị ứng, cũng nên thử một lần cho biết, vừa đúng cũng coi như cùng phu nhân đồng cam cộng khổ.”
... ...... ...... .....
Đêm khuya vắng người, trong phòng yên tĩnh, chỉ có một người không ngủ - Doãn Thiên Lương.
Không phải là nàng không muốn ngủ, thật sự là ngủ không được.
Động động cái tay muốn từ trong cái tay kia thoát ra ngoài, lại nghe được trên đỉnh đầu một tiếng nói nhỏ “Tay lại ngứa?”
“Không có, có chút tê, Quận vương, ngài có thể buông tay ra không?” Doãn Thiên Lương nói.
Lỡ bước một chân hận thành thiên cổ, ý định ban đầu của nàng là kiên quyết phân phòng ngủ với anh ta, ai biết người anh em này nói cũng muốn một lần bị dị ứng để bồi phu nhân đồng cam cộng khổ, sau đó thuận lý thành chương nắm tay của nàng ngủ, nói như vậy có lợi cho việc lây bệnh ... không biết học được nơi nào cái lý luận chó má đó.
Chẳng qua, nàng thấy, đá cẩm thạch chính là khối đá thích ngược.
“Có chút tê? Vậy nới lỏng một chút là được.” Lục Quân Tắc nói, quai hàm đụng đụng đỉnh đầu của nàng. “Bây giờ thì ngủ ngon đi.”
.... Ngủ được sao?
Ngày thứ hai Lục Quân Tắc dậy sớm, nhìn cánh tay của mình và cánh tay kia, sau đó nghi ngờ nhìn Doãn Thiên Lương: “Phu nhân, giống như không có thay đổi gì.”
Đó là anh da dày thịt béo.
Vì vậy, buổi tối, Lục Quân Tắc lần nữa bắt được tay của nàng: “Có thể là thân thể vi phu tương đối khỏe mạnh cho nên rất khó lây nhiếm bệnh tật, xem ra phải mất nhiều công phu chút: thời gian.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]