Uống xong, mới vừaquay trở lại giường lại nghe Lục Quân Tắc nói khát. Giằng co như thế balần, Doãn Thiên Lương cầm luôn bình trà để ở bàn nhỏ cạnh giường, mìnhmang ghế ngồi bên cạnh.
Đồng thời tự nói với mình, tuyệt không có ý tứ gì khác, nàng chỉ có tấm lòng tậm tâm và thông cảm mà thôi.
Uống N lần nước, Lục Quân Tắc có thể là đạt tới cảnh giới cho nên cũng không lầm bầm, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bình thản ngủ thiếp đi.
Bộ dáng mê người này thiếu chút nữa để cho Doãn Thiên Lương không nhịn được muốn cắn anh ta hai cái.
“Oh a ?”
Sáng sớm không ngủ được lầm bầm cái quỷ gì.
“Oh a.” Vẫn còn gọi, người như vậy không có năng lực phân biệt mà.
“Làm gì?” Đầu vẫn mơ mơ màng màng, một đôi mắt gần ngay trước mắt, DoãnThiên Lương theo bản năng tránh lùi về phía sau, chớp chớp con mắt:“Quận vương, ngài đã tỉnh?”
“Ha ha, ừ.” Lục Quân Tắc vẫn đáp đơn giản.
Đã tỉnh rồi thì có thể bỏ tay tôi ra không? Người anh em, nắm cũng tê rần rồi.
“Đại phu nói không có sao, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi.” Doãn Thiên Lương nói, vẫn nhìn chằm chằm cái tay kia.
“Ừ.” Một âm tiết.
“Phu nhân, cực khổ nàng.” Lục Quân Tắc nói.
“Không khổ cực, phải. Nhưng, ngài có thể buông tay của ta ra không? Không thoải mái.” Doãn Thiên Lương nói.
Lục Quân Tắc cười châm biếm, đôi môi có chút nứt ra, thả tay của nàng, Doãn Thiên Lương nhìn một chút, vô ích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176052/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.