“Bà vú, ngươi cũng đi giúp giúp mẫu thân đi, Điệp nhi xem mẫu thân thân mình đơn bạc, đừng để nàng phải mệt mỏi mới.” Mộng Điệp cười nhàn nhạt nói, giọng điệu thản nhiên bao hàm một cỗ khí thế không cho phép cự tuyệt, lại không làm cho người ta cảm thấy cả vú lấp miệng em, không khiến người ta phải chán ghét.
Cố mẹ vui mừng lau nước mắt cười nói:“Vâng, lão nô nghe lời tiểu thư, lão nô liền đi giúp tam di nương, tiểu thư an tâm nghỉ tạm đi.”
Đợi Cố mẹ đi rồi, Liên Nhi lập tức khẩn trương hỏi:“Tiểu thư, ngươi thật sự mất trí nhớ sao?”
Nghe vậy, Mộng Điệp không nói, chỉ thấy nàng cặp mắt kia nguyên bản sạch sẽ trong suốt lại trở nên thâm thúy phức tạp đứng lên, cùng với thiếu nữ đơn thuần không rành thế sự lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau, Liên Nhi nhìn thấy mà sững sờ.
Mộng Điệp thấy vậy giơ lên một chút ý cười không rõ hàm xúc nói:“Tiểu thư nhà ngươi làm sao có thể yếu ớt như vậy.”
Liên Nhi trợn tròn mắt, lắp bắp nói:“Kia tiểu thư ngươi, ngươi vì sao lại...”
“Vì sao muốn giả mất trí nhớ? Nếu ta bỗng nhiên khôi phục bình thường, kia khó tránh khỏi bị người nghi kỵ, nay ta ở trước mắt bao người ngã bị thương đầu óc, tuy nói va chạm này có thể đem ngu ngốc ngã trở lại bình thường xác thực có chút gượng ép, bất quá trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, ta ở dưới mí mắt mọi người ngã bị thương, lại ở dưới mí mắt các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-tuong-phu/3272371/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.