Lời này của lão giả thật khiến Triệu Tình Lam rung động, không ngờ trên đời này còn có người đáng thương như vậy, chỉ là tại sao lão lại phải lẻ loi một mình ở chỗ này?
“Không biết tại sao lão trượng lại ở đây một mình? Những người khác trong nhà đâu?” Triệu Tình Lam nghĩ vậy, cũng hỏi ra luôn những thắc mắc trong lòng.
“Chuyện này nói ra thì dài, trước kia ta cũng có thê nhi, chỉ là trong lần thê tử ta sinh hài tử thứ hai đã không giữ được cả mẹ lẫn con. Ta vất vả nuôi lớn nhi tử duy nhất, sau đó nhi tử ta vì cuộc sống mà mưu sinh, muốn làm chút buôn bán nhỏ, chỉ là không ngờ nó đi hai mươi mấy năm trời đến giờ cũng chưa trở lại.” Lúc nói lời này, trong đôi mắt vẩn đục già nua của lão rơm rớm nước mắt.
Triệu Tình Lam biết mình lỡ lời, cho nên vội nói: “Là ta không biết nên gợi lại nỗi đau của lão, khính mong lão bỏ qua cho.”
“Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, chẳng qua là ta luôn nghĩ, không biết có phải nhi tử của ta vẫn đang sống đâu đó trên đời này không, nếu có thể gặp lại một lần ta liền yên tâm đi gặp thê tử và nữ nhi rồi.” Cuối cùng lão nhân cũng không để cho nước mắt chảy xuống, chỉ nói.
“Lão trượng, sắc trời không còn sớm, để ta chẩn mạch cho lão đã. Chờ đến khi lão chữa khỏi bệnh là có thể chờ nhi tử trở về rồi.” Ninh Mặc Hiên vội vàng chuyển hướng, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905822/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.