“Như vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm, ta vẫn biết trước giờ lão phu nhân thương Lam nhi nhất, có lão phu nhân ở đây, ta nghĩ Lam nhi sẽ không phải chịu uất ức gì, bằng không, mấy tháng này ta cũng không an tâm được. Lão phu nhân cũng là người làm mẫu thân, hẳn có thể hiểu được tấm lòng của ta.” Lời này Sầm Mộ Vân nói rất chân thành, làm cho người ta một chút cảm giác cũng không rõ bà có thật lòng nghĩ vậy hay không.
Chu thị nghe vậy, mặc dù ngoài cười nhưng bên trong không khỏi có chút xấu hổ, bà thật sự thương nha đầu Lam nhi kia sao? Nếu cẩn thận mà nói, bà thực sự là có lỗi với hài tử này, ban đầu lúc phụ thân nó muốn đưa nó đi, bản thân bà cũng không ngăn cản, hơn nữa còn nói phụ thân nó làm vậy là đúng. Giờ Sầm Mộ Vân nói vậy, làm sao bà có thể an tâm được.
“Trước giờ đứa nhỏ Lam nhi này vẫn luôn là niềm tự hào của chúng ta, con bé làm chuyện gì cũng thỏa đáng, lại còn am hiểu cầm kỳ thi họa, khiến chúng ta có thêm bao thể diện, sao ta có thể không đối tốt với nó chứ.” Lúc nói mấy lời này, Chu thị không khỏi có chút nóng mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói là bà đối xử không tốt với Triệu Tình Lam được.
“Đứa nhỏ này đúng là rất tốt, nhưng nếu không có ngài dạy bảo thì nó cũng không được như vậy. Cho nên nói gì thì nói vẫn là công của lão phu nhân ngài, ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905804/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.