Sáng sớm hôm sau, Lâm Miện còn không chờ ăn điểm tâm, từ sớm đã mang theo thư của Ninh Mặc Hiên lên đường, hắn vốn tưởng thư này gửi tới Ninh quốc công phủ, nhưng không ngờ lại là một địa chỉ xa lạ, có điều thế tử làm gì hẳn đều có lý do cả nên hắn cũng không thắc mắc.
“Hiện giờ bên ngoài giá đồ thật đắt, nếu cứ tiếp tục như vậy thật không biết sẽ có bao nhiêu người không có cái để ăn đây.” Nguyệt Minh đang quét sân thì thấy Thúy Vũ cầm giỏ đi tới, trề môi nói. Trong giỏ dù có chút đồ ăn, nhưng cũng không tính là nhiều, coi nhu là tạm đủ cho mấy người bọn họ.
“Hiện giờ đang thời điểm nhạy cảm, may mắn là chúng ta có mang theo tiền. Những người Triệu gia kia thật là, đã để cho tiểu thư phải ra ngoài thì chớ, vậy mà ngay cả một lượng bạc cũng không đưa, xem ra họ cũng không có ý định để tiểu thư trở về.” Nguyệt Minh tức giận nói.
Lão gia là quan phụ mẫu một phương, không lý nào lại không biết hiện giờ giá cả tăng cao, vậy mà ngay cả bạc chi tiêu tối thiểu của tiểu thư cũng không cho, thật là nhẫn tâm mà.
“Nguyệt Minh ngươi nói nhỏ chút, tiểu thư nghe được bây giờ.” Thúy Vũ vội vàng nhìn vào trong phòng, nói.
“Ngươi vừa ra ngoài được một lúc thì tiểu thư cũng ngủ luôn rồi, làm sao mà nghe được chứ.” Nguyệt Minh nhìn Thúy Vũ, oán giận nói.
“Tại sao lại ngủ rồi?” Lúc nãy chẳng phải tiểu thư trông vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905796/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.