“Lão thái quân, mặc dù Thái Hà xuất thân nghèo khổ, đi theo nô tỳ cũng mới chỉ được một thời gian, thế nhưng nha đầu này ngài cũng biết, chính là một đứa thành thật an phận, cho dù gặp chuyện khó khăn thế nào cũng sẽ không đi ăn trộm.” Xảo Nguyên không đồng ý với cách nói của Vân Tụ cho nên lập tức mở miệng phản bác.
“Tại sao lại không? Thái Hà chính là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, lúc này vào đến trong phòng chúng ta, thấy được vòng vàng óng ánh còn có thể không động lòng sao? Nếu nàng không làm thì sao còn chạy đến phòng ta làm gì?” Vân Tụ đã nhận định chuyện này chính là như vậy cho nên kiên trì ý kiến của mình.
“Lời này có chút không phù hợp, mặc dù ta không có nhiều đồ như Vân di nương, nhưng trang sức vàng cũng có một hai kiện, nếu nàng thật sự động lòng với những trang sức vàng thì sao ở phòng ta lâu đến vậy nhưng nàng không trộm? Ngược lại cố tình chạy đến viện của ngươi trộm đồ đây?” Gần đây Xảo Nguyên được sủng ái, hơn nữa trước kia còn là nha hoàn bên cạnh Chu thị, nếu nói không có mấy món đồ trang sức vàng, người khác tin mới là lạ.
“Vậy ngươi nói một chút, tại sao Thái Hà lại đến phòng ta? Chẳng lẽ chính Nguyên di nương ngươi bảo nàng ta đến phòng ta làm cái gì không muốn để cho người khác biết?” Thấy Xảo Nguyên nói vậy, Vân Tụ đảo mắt, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi nhậm máu phun người, đang êm đang đẹp ta bảo Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905776/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.