“Có gì ngon ạ?” Triệu Tình Mân còn nhỏ tuổi, hơn nữa từ lúc đến nơi này cái gì cũng thiếu, ngay cả bánh ngọt nàng thích nhất cũng chưa chắc đã được ăn mỗi ngày, cho nên nghe Triệu Tình Lam nói vậy lập tức trở nên sôi nổi, giống như đã quên sạch chuyện trước đó, vội vàng hỏi lại.
“Đây là bánh hạt dẻ hoa quế, còn đây là bánh hoa quế, muội nếm thử một chút đi, có phải rất ngon không.” Triệu Tình Lam bê hai đĩa điểm tâm từ trong ngăn tủ ra, đặt lên bàn rồi nói.
Triệu Tình Mân nhìn thấy điểm tâm mê người như vậy, mọi chuyện đều quên hết, vội vàng lấy mỗi đĩa một cái, sau đó bỏ hết vào miệng, suýt chút nữa thì nghẹn.
Triệu Tình Lam vội vàng rót một chén trà, đưa lên khóe miệng nàng: “Muội vội cái gì, cứ từ từ ăn, không có ai tranh với muội đâu.”
Có điều Triệu Tình Lam nhìn thấy Triệu Tình Mân như vậy, trong lòng không rõ là cảm giác gì, theo lý thì mặc dù hiện tại không bằng được so với trước, nhưng một chút điểm tâm vẫn sẽ có, chỉ là ít hơn một chút thôi, không ngờ Trương di nương và Liễu di nương không lại không có được, khiến cho hài tử này thèm ăn đến vậy.
“Nhị tỷ, điểm tâm này của tỷ ở đâu ra vậy, ăn thật ngon.” Triệu Tình Mân vất vả nuốt xuống miếng điểm tâm, sau đó mới có thể nói ra lời: “Từ hồi đến huyện Sơn Nam, muội chưa từng được ăn điểm tâm ngon như vậy, muội thực sự rất mong được trở lại Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905749/chuong-84-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.