Editor: Búnn.
Triệu Tĩnh Nguyên lạnh mặt nhìn Sầm Mộ Vân, bỗng nhiên cảm thấy, e là nữ nhân này muốn lấy lùi làm tiến, muốn bản thân thỏa hiệp, nếu không, làm sao nữ nhân này lại nguyện ý mất đi chỗ dựa cả đời mà việc con đường hòa ly này chứ.
Giờ phút này Triệu Tĩnh Nguyên thật sự không nhớ rõ, giờ phút này bản thân ông ta đã sớm không còn là người Sầm Mộ Vân dựa vào, từ lúc ông ta toàn tâm toàn ý bảo vệ Lộ di nương, thì đối với Mộ Sầm Vân mà nói, ông ta đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Sầm Mộ Vân cũng thật không ngờ, một nam nhân quyết tâm quyết ý không cần mình vào giây phút này lại có thể cự tuyệt yêu cầu hòa ly của mình, theo đạo lý, vì để Lộ di nương làm chính thê, ông ta phải nhanh chóng đồng ý mới đúng chứ.
Lúc này Sầm Mộ Vân lại không biết một hồi tranh đấu trước khiến khả năng làm chính thê của Lộ di nương trở nên vô cùng bé nhỏ, cho nên lúc này Triệu Tĩnh Nguyên cũng không còn suy nghĩ này nữa rồi. Chuyện quan trọng trước mắt vẫn là làm sao giải quyết xong chuyện này đã.
"Mặt mũi của Vạn An hầu phủ đối với người sắp hạ đường như ta mà nói, thật sự không đáng một đồng, chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?" Sầm Mộ Vân khẽ cười nói, ánh mắt biểu cảm vẫn là nhã nhặn lịch sự như vậy, giống như dùng biểu hiện vân đạm phong khinh nói chuyện không có chút liên quan nào đến bản thân.
"Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-thanh-the/1905613/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.