Lý Viên mặc một bộ xiêm y hoa khai sen tịnh đế cùng cái yếm nhỏ màu đỏ, trên vai khoác một tầng sa mỏng trong suốt hạ thân cũng chỉ mặc tiết khố tơ lụa màu trắng. Nàng bất an không yên ngồi ở trên giường, dường như đầu ngón út bạch ngẫu vô ý thức vặn vẹo dưới tầng tầng chăn phủ gấm. Hiện tại trong đầu của nàng lộn xộn, nửa khẩn trương nửa sợ hãi. Không đợi nàng nghĩ lại, chỉ nghe bên ngoài Lang Huyên các chúng cung nhân cùng hô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ” Trong lòng Lý Viên bị sốc, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười mềm mại, nàng bước vài bước đi đến cửa nội thất tại đó khi bộ áo bào màu lam hoa văn mây tiến vào khóe mắt trong khoảnh khắc nhanh chóng quỳ xuống “Nô tì Lý thị gặp qua Hoàng Thượng ” “Đứng lên đi” một giọng nam lộ sơ vẻ trầm thấp vang lên ở trên đầu nàng. Lý Viên lặng lẽ hít vào một hơi đứng lên theo, chỉ thấy một nam tử tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thân hình cao lớn đứng ở trước mắt của nàng, khuôn mặt hắn trắng nõn, mày như đao kiếm, một đôi tròng mắt tối đen ở dưới ánh nến mờ nhạt như có như không đánh giá nàng. Lý Viên biết này nam nhân chính là người thống trị cao nhất của Đại Chu cũng là “Phu quân” đời này của nàng—— hoàng đế Phong Thành Vũ “Lại đây thay quần áo cho trẫm ” ngay tại lúc tim Lý Viên đập càng lúc càng nhanh, thanh âm Phong Thành Vũ vang lên ở bên tai. “A? A!” Nàng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại đây là ý tứ gì, đi từ từ như rùa đến trước người hắn, giơ hai tay nhỏ bé run rẩy cởi ra nút bàn long khấu trên người hắn, nhưng mà nàng thật sự quá khẩn trương, như thế nào đều làm không ra. “Ngươi rất sợ trẫm?” Phong Thành Vũ nhìn “Lý dung hoa” trước mắt này, nàng diện mạo thanh tú hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà như quả táo, so sánh cùng với nhóm tần phi thắt lưng như cây liễu của hắn, thì người này “Đầy đặn” hơn rất nhiều. Lý Viên nghe được lời Phong Thành Vũ nói, sợ tới mức tay run lên giống như tương hồ đầu liều mạng xoay chuyển, hơn nửa ngày cổ họng ấp úng mới nghẹn ra một câu: “Hoàng Thượng long khí bốn phía, nô tì ngưỡng mộ không dám ” “Xích…” Ngực trước mắt phập phồng bất quy tắc một chút, Lý Viên có chút chột dạ, không biết hắn đối với câu đáp lúc này là vừa lòng hay vẫn là không hài lòng. Có thể là ghét bỏ nàng cởi ra quá chậm, Phong Thành Vũ hãy còn khoan trường bào trên người, mắt ung dung nhìn Lý Viên còn đứng ngây ngốc bên giường, mày hắn cong lại một chút nói: “Lại đây ” Lý Viên bước từng chút một Phong Thành Vũ trầm sắc mặt nháy mắt Thôi, không xong, bước sai lầm rồi, Lý Viên ở trong lòng kêu rên một tiếng, là bước về phía trước không phải bước về phía sau a! Ánh mắt hắn sác bén như đỉnh lưỡi dao, Lý Viên vội vàng tảo ra một chút ôn nhu nhất có thể, thuận theo, tươi cười nịnh nọt nhất, nàng vui vẻ chạy tới ngồi xuống cởi giày cho tôn đại phật này, bản thân nàng ngồi ở mép giường, tốc độ cực kỳ thong thả buông sa trướng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, trong óc nàng nhanh chóng quay cuồng, nhưng mà không đợi nàng nghĩ ra cái một hai ba bốn gì, đã bị kéo vào một cái ôm ấp nóng bỏng nóng cháy. Mái tóc ẩm ướt màu đen hỗn độn trải trên đệm gấm rực rỡ, Lý Viên gắt gao cắn môi dưới lại vẫn khó nhịn phát ra tiếng thở dốc kịch liệt. Vòng eo của nàng bị một đôi bàn tay to gắt gao cầm, một lần lại một lần thừa nhận nam nhân trên người làm nên cuồng phong bão táp. Rốt cuộc đã bao lâu, vì sao còn không chấm dứt. Giống như nhìn ra nữ tử dưới thân không chuyên tâm, Phong Thành Vũ dùng sức sờ ngực mềm mại trong tay, Lý Viên “A ——” một tiếng đau đến thở ra Phong Thành Vũ giữ cằm của nàng, dùng sức hôn lên. Lý Viên cảm thấy hắn giống như muốn đem mình nghiền nát ăn vào bụng. Nàng khóe mắt rưng rưng nhìn chằm chằm hồng la trướng thêu hải đường, nghĩ rằng: “Nam nhân này quả nhiên là cầm thú ” Chung Nguyên cung chủ điện “Không nghĩ tới Lý dung hoa này cũng có vài phần thủ đoạn” Vu mama tay cầm một ly trà sâm, cung kính đưa cho Hiền phi nửa nằm nửa ngồi ở trên giường gỗ lim khắc hoa chim đại bang đỏ thắm “Ta cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng liên tục hai đêm đều phiên bài tử của nàng” Hiền phi nói: “Lý dung hoa này tướng mạo bình thường, mỗi lần đến thỉnh an tính tình cũng trung thực, có thể được chút quân ân cũng là tạo hóa của nàng ” “Nương nương chúng ta chính là hiền lành” Vu mama ở một bên cười nói: “Nếu nói tình phân cùng Hoàng Thượng, trong cung to lớn này các chủ tử lớn nhỏ người nào có thể so sánh với nương nương có đại công chúa… …” “Tốt lắm…” Hiền phi lớn tiếng đánh gãy lời Vu mama nói, bộ dáng của nàng trở nên có chút kỳ quái trên mặt có tia kinh hoảng chợt lóe qua “Lão nô đáng chết” Vu mama quỳ trên mặt đất dập đầu nói “… Bản cung mệt mỏi, ngươi đi xuống đi!” Hiền phi phất phất tay nói, thật lâu sau, nàng ngẩng đầu hai mắt có chút vô thần nhìn trướng uyên ương hí thủy trên đầu phát ra một tiếng cười lạnh mấy không thể nghe được: “Tình cảm… Đứa nhỏ…” “Ba… …” một tiếng, ngọc trâm phỉ thuý màu xanh biếc bị hung hăng ngãy thành hai đoạn. Khổng Tú Dung vốn khuôn mặt tú lệ bởi vì ghen tị mà trở nên đáng sợ. Bốn cung nữ Tú Vân Trai nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám thở một chút. “Ta nhớ rõ tiến cung nương chuẩn bị cho ta một bộ Lộ Dự Chi 《hoa lan thùy điếu đồ 》 Ngọc Mai ngươi đi tìm cho ta ” “Chủ tử?” “Ta cùng với Lý tỷ tỷ cùng trụ chỗ gần nhất, vốn nên đi lại nhiều hơn mới được” Khổng Tú Dung khóe miệng đỏ bừng cong lên, ánh mắt thủy tinh trong suốt không có vẻ ngây thơ ngày thường, đầy sương mù nặng nề làm cho người ta nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì. Trên trời ánh trăng sáng tỏ mà ánh sáng lại chiếu không xuyên qua được vào bên trong tường hồng ngói lục lòng người khó lường. Giờ dần Phong Thành Vũ mở mắt, mới tỉnh còn buồn ngủ làm cho tinh thần của hắn trong nháy mắt có vẻ mơ hồ, nhưng mà một lát sau đó bên trong hai mắt liền khôi phục vẻ thanh minh Hắn dùng khuỷu tay đứng dậy, ánh mắt giống ưng nhìn quanh ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Nàng thân thể nõn nà như tuyết trắng trải rộng ấn ký xanh tím, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn nói một nửa làm bằng nước mắt, toàn bộ chính là dáng điệu đáng thương bị tên côn đồ chà đạp quá sức. “Quả nhiên là như thế này” hai bàn tay Phong Thành Vũ chạm lên sợi tơ tằm đầu ngón tay dúm động, ánh mắt hắn nhìn Lý Viên dần dần biến thành lạnh lùng mơ hồ mang theo một chút sát ý Muốn nói trên thân thể cái gì làm cho Lý Viên kiêu ngạo nhất là gì? Không hề nghi ngờ đó là da thịt toàn thân nàng trắng noãn đủ để tất cả nữ tử trong thiên hạ hâm mộ. “Ôn tuyền chính là có điểm tốt ấy!” Nàng vươn tay vui rạo rực ăn đậu hủ chính mình “Chủ tử, ngài đừng lộn xộn” đang đứng ở phía sau nàng chải đầu cho nàng Cẩm Tú hơi bất đắc dĩ nói, tiểu thư nhà nàng cái gì cũng tốt, chính là tính trẻ con thỉnh thoảng liền ngẩn người thất thần một chút, nếu không thì cười một mình, không biết suy nghĩ cái gì. “Liền sơ búi tóc thùy vân kế là tốt rồi” Lý Viên đối với tay chậm chạp không hạ thủ được Cẩm Tú nói ” Chốc lát sẽ đem bộ cung trang có màu vàng diệu văn kia tìm ra ” “Này —— ” “Cẩm Tú, ta biết ý tứ ngươi ” Lý Viên ngẩng đầu hai mắt sáng ngời nhìn nàng nói: “Hoàng Thượng triệu ta thị tẩm hai ngày, chắc chắn ở phía sau bên trong cung có một ít gợn sóng, nhưng mà ngươi biết, ta hoàn toàn không có sắc, hai không tài, ba là không có gia thế mạnh mẽ phía sau, trong thâm cung liền như một con thuyền không chỗ dựa thuyền nhỏ một chút cuộn sóng gì đều khả năng làm cho ta vạn kiếp bất phục ” “Tiểu thư… …” Cẩm Tú nghẹn ngào kêu một tiếng. “Ta cả đời này cũng không hy vọng căn bản chiếm được cái gì đó, chỉ cầu bình an có một chỗ dung thân là tốt rồi” Lý Viên biết có chút nàng phải nói rõ ràng cùng với Cẩm Tú, bằng không đến lúc đó người nhỏ, lời nhẹ nàng căn bản không bảo hộ được Cẩm Tú. “Chính là khổ cho ngươi” nàng quyến luyến ôm thắt lưng Cẩm Tú “Phải theo giúp ta luôn luôn chịu đưng tại nơi này” “Không khổ, không khổ, chỉ cần có thể ở cùng tiểu thư, tỷ muội nô tỳ thế nào đều đi ” Cẩm Tú lau nước mắt trên mặt nói “Tốt lắm, ban ngày ban mặt nhưng ta chọc giận ngươi khóc lên” Lý Viên trong mắt lệ mang ý cười nói “Nhanh một chút chủ tử người ta làm cho tốt! Hôm nay sẽ có rất nhiều trận đánh ác liệt muốn đánh nga!” “Dạ” Cẩm Tú cũng phá lệ cười nói Lý Viên dự đoán một chút cũng không sai, lúc nàng bước vào Chung Nguyên điện thỉnh an từng đạo ánh mắt thực như chất đều hướng nàng bắn phá. “Ti thiếp Lý dung hoa thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an” nàng lấy tiêu chuẩn cung đình thỉnh an lễ nửa quỳ xuống “Lý muội muội xin đứng lên” Hiền phi vẻ mặt tươi cười nói, Lý Viên thế này mới chậm rãi đứng dậy. Hiền phi đầu ngón tay sơn móng đỏ chói nhẹ cầm bát trà sứ men xanh thượng vân văn, ánh mắt của nàng không dấu vết quét về phía Lý Viên đang ngồi xuống. Chỉ thấy nàng tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mặt như vòng tròn, thân hình “Vi phong” (ý nói phì nhiêu ý) trong ngũ quan xinh đẹp nhất chính là kia ánh mắt, trong suốt, sáng ngời phảng phất có dòng suối nhỏ ở trong đó chậm rãi chảy xuôi. Thấy nàng dáng điệu thấp mi thuận mắt cũng không có bởi vì hầu hạ Hoàng Thượng hai ngày liền có dáng điệu bừa bãi, Hiền phi vừa lòng cười, thật là cái có hiểu biết. Lý Viên đứng ở trong đám tần phi lúc đó, ngoài miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đối với những lời nói thử cùng tiếng lóng đều chọn phương châm nghe tai phải ra tai trái “Lý ——— tỷ tỷ” phía sau một tiếng vang từ ngàn năm hung hăng gọi về, Lý Viên sợ run cả người, nổi da gà một chút trải rộng toàn thân, nàng dùng sức lau cái mũi xác định biểu tình trên mặt mình trở về trại thái “Công tác”, mới xoay người thân ái nồng nhiệt hô “Khổng —— muội muội ” Khổng Tú Dung một phen kéo cánh tay Lý Viên hờn dỗi nói: “Tỷ tỷ như thế nào không chờ muội muội a!” “Ta xem Hiền phi nương nương muối nói chuyện với ngươi, liền tự đi ra trước” Hai người trên đường nói nói cười cười về tới Lang Huyên các “Tỷ tỷ” nói bất quá qua nửa chén trà nhỏ thời gian, Khổng Tú Dung lại đột nhiên cầm khăn thêu bạch mẫu đơn lau khóe mắt, vẻ mặt đau xót nói: “Trong giây lát chuyện lúc tiến cung đã có đoạn thời gian, nơi này tuy là chỗ phú quý nhất thiên hạ, lại thủy chung không có nghiêm phụ từ mẫu để noi theo, huynh đệ tỷ muội nghịch phá, làm cho người ta cảm cô đơn ” Lý Viên nhìn nàng tư thái thong suốt yếu ớt giống như hoa, nhất thời cảm thấy đau dạ dày nghĩ thầm, muội muội nga! Ngươi tìm lầm người! Ta cũng không phải người chờ thương hương tiếc ngọc kia, ngươi chính là khóc đến héo tàn cũng vô dụng a! “Khổng muội muội” Lý Viên thâm tình hét to một tiếng, vẻ mặt cảm động lây, nàng cũng rút ra một cái khăn gấm từ trong tay áo cái gì cũng không nói mà bắt đầu nổi lên nước mắt. Khổng Tú Dung nhìn Lý Viên so với nàng khóc còn hăng hái hơn, không khỏi sắc mặt cứng đờ, ngón tay giấu ở trong tay áo hung hăng dày xéo khăn tử. Trong khoảng thời gian ngắn Lang Huyên các lý vang lên hai tiếng khóc thút thít lớn nhỏ không đồng nhất. “Chủ tử cũng thật là” Cẩm Tú cầm khăn lạnh cấp Lý Viên đắp trên hốc mắt đỏ bừng “Làm cái gì khóc thành như vậy ” “Ngươi không hiểu” Lý Viên cầm lấy trái lê trong mâm đựng trái cây trên bàn, cắn xuống một ngụm: “Ta không làm như vậy, nàng không chừng sẽ giết gà thắp hương bái thiên địa cùng ta đến kết nghĩa kim lan ” “Cẩm Tú…” “Vâng” “Về sau chuyện tình Tú Vân Trai chúng ta bớt tham gia, nói cho người phía dưới giữ miệng mình cho tốt” “Vậy Khổng dung hoa…” Lý Viên lắc đầu, chu miệng phấn hồng tận cùng bên trong tạo thành đường vòng cung dừng ở trên mặt bàn “Đứa nhỏ rất thiếu kiên nhẫn ” Nàng quên mất Chung Nguyên cung là địa bàn của ai “Chủ tử” tiểu cung nữ Xuân hoa chạy chậm tiến vào, bẩm báo nói: “Phương Phỉ các” Lý Tiệp dư tới chơi. Lý Viên cùng Cẩm Tú liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thanh nói: “Đến đây “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]