Mạc Liễm Sâm ôm Dịch Cẩn Ninh trở về gian phòng lúc trước, A Trúc vội vàng lấy hòm thuốc ra, đây là thuốc hắn đã chuẩn bị tốt từ trước. Mạc Liễm Sâm từng nói, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng phải lo trước tránh hoạ. “Ninh Ninh, tỉnh!” Mạc Liễm Sâm vỗ mặt Dịch Cẩn Ninh, trên người con hổ kia có thuốc mạnh, thái y rửa sạch phải chừng mấy ngày mới có thể thấy hiệu quả, hắn không muón mạo hiểm để Ninh Ninh chịu khổ. Hơn nữa chỗ Ninh Ninh bị thương là trên cánh tay, đến bả vai, chỗ đó ắhn không muốn để người khác thấy, đành phải tự mình bôi thuốc cho nàng. A Trúc yên lặng biến ấm không tiếng động, để lại mình Mạc Liễm Sâm bôi thuốc cho nàng. “A Sâm?” Dịch Cẩn Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong đôi mắt phượng mơ màng ẩn nhẫn đau đớn khô sở. “Đừng!” Mạc Liễm Sâm cởi áo khoác cho nàng, Dịch Cẩn Ninh nhanh tay bắt lấy tay hắn. Tuy mắt nàng không thể mở to nhưng đầu óc vẫn còn chút ý thức. A Sâm thoát quần áo của nàng, nàng mẫn cảm như vậy há có thể không biết? “Hả? Ninh Ninh!” Mạc Liễm Sâm nhíu mày, Ninh Ninh đang chối bỏ mình. Không biết là có ý thức hay vô ý thức, trong lòng Dịch Cẩn Ninh mơ hồ cảm thấy bản thân không muốn cho người khác chạm vào người mình, nàng thật không rõ bản thân là làm sao nữa,ngày nào đó nửa tháng trước nàng còn có thể chấp nhận, bây giờ lại có thể đến cởi quần áo bôi thuốc cũng không xong. Chẳng lẽ ám ảnh tâm lý kiếp trước đang tác quái, khiến hôm nay trong lúc hôn mê có sự cảnh giác? Nàng buông tay Mạc Liễm Sâm ra: “Không sao, chàng cởi đi!” Mạc Liễm Sâm thuận lợi cởi áo khoác của nàng ra, sau đó là áo trong, chỉ để lại cái yếm màu tím nhạt thêu uyên ương hí thuỷ. Hắn nhìn khoảng da thịt mèm mại lộ ra bên ngoài, cúi đầu, vất bỏ chút tạp niệm, chuyên tâm bôi thuốc lên cánh tay cho Dịch Cẩn Ninh. Dịch Cẩn Ninh không bỏ qua vành tai yên lặng hơi phiếm hồng của hắn. Thuốc mỡ lành lạnh bôi lên người, Dịch Cẩn Ninh hít một hơi, miệng vết thương đau rát! Nàng đúng là tự tìm tội, Hoàng thượng không có người cứu thì liên quan gì tới nàng chứ, bây giờ lại liên luỵ đến bản thân rồi. Chỉ chốc lát sau, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy miệng vết thương không đau như trước nữa, nàng rất tò mò thuốc hay Mạc Liễm Sâm mang đến: “Thuốc này là thánh thủ điệp Cốc cho chàng à?” Thuốc của thánh thủ Điệp Cốc trên cơ bản đều là kiệt tác của mình ông, ngoại trừ bí phương độc nhất vô nhị phải phối với tâm pháp vô thượng nghiên cứu luyện ra đan dược. Mạc Liễm Sâm ừ một tiếng: "coi như vậy!" "Con hổ đói kia sao rồi?" Nàng muốn hỏi chính là chuyện bên ngoài đã xử lý ra sao rồi? "Dao phi và mấy phi tử đều bị vuốt hổ làm bị thương, Hoàng thượng bị thương nàng cũng thấy rồi, thật không nên để nàng đi vuốt râu hổ!" Mạc Liễm Sâm nói đoạn lại tự trách: "nếu ta có thể luôn giam cầm nàng bên người thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi!" Huyền Vương và Quận Vương đều bị thương, thật kỳ quái, không phải mấy người đó đều là cao thủ à? Chẳng lẽ trước mặt Hoàng thượng người người đều muốn giấu kín mũi nhọn? "Sau này là Chương Vũ Thành ra tay, làm vỡ nội tạng con hổ kia, cung thủ nhặt được món hời!" Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn tràn đầy giễu cợt, cấm vệ quân của Hoàng đế ngay cả một con hổ đói mà cũng bó tay hết cách, giang sơn này không xảy ra vấn đề chính là việc lạ. "Hoàng thượng đánh thầun thú sư kia chết khiếp, cũng không thấy người đó khai cung, rốt cuộc là một hán tử. . ." Mạc Liễm Sâm cứ thế tự nói, Dịch Cẩn Ninh nghe, thời gian trôi qua nhanh. "Đỡ chưa?" Động tác mềm nhẹ của Mạc Liễm Sâm khiến Dịch Cẩn Ninh quên đi đau đớn, thoải mái không muốn để hắn dừng lại động tác bôi thuốc nhanh như vậy. "Đỡ rồi!" Mạc Liễm Sâm khẽ cười, tất cả trên khuôn mặt tuấn tú đều là ý cười. Ninh Ninh không cự tuyệt hắn, cũng không bài xích hắn nữa rồi. Chuyện bên ngoài cũng xử lý xong, Hoangg thượng cũng triệu tập mọi người trở về tiếp tục tế tự, chỉ là thấy rất nhiều trình tự Dịch Cẩn Ninh cũng nhẹ nhõm hơn không ít. Trở lại điện Thừa Ân, Thái hậu phái người qua đây an ủi một chút, tặng ít thuốc bổ. Dịch Cẩn Ninh tu dưỡng trong điện Thừa Ân nửa tháng, nhanh chóng khôi phục như cũ. Hôm nay, Dương ma ma tại cung Từ Ninh tới truyền lời, bảo Mạc Liễm Sâm đi qua một chuyến. Mạc Liễm Sâm bị kêu qua, tuy Thái hậu không đến tông miếu những cũng biết được tin tức Mạc Liễm Sâm khôi phục như trước. Bà lo lắng sau khi hắn biết sự thật ban đầu sẽ trách cứ Hoàng tổ mẫu là bà, bởi vì bà mới là hung thủ hại chết mẫu phi hắn! Tích tụ trong lòng nửa tháng, abf vẫn quyết định nói rõ ràng với hắn mới tốt. Thân thể Dịch Cẩn Ninh cũng không kém lám, lại là bị thương cánh tay, nên nàng cũng đi theo đến cung Từ Ninh của Thái hậu. Nửa tháng này nàng gần như mỗi ngày nằm trê giường, người cũng sắp nổi mốc đến nơi rồi. Thời gian này mỗi ngày Nô Nhi đều chạy ra ngoài, trong tay người nào có thẻ bài của phủ Thanh vương đều có thể ra vào cửa cung tùy ý. Hiện tại tiểu binh ở cửa thành nhìn thấy Nô Nhi ra ngoài đều không cần xem thẻ bài, cứ thế cho Nô Nhi ra ngoài. Nô Nhi cũng là một cô nương hào phóng, ngoài thành có đồ ăn ngon đồ chơi hay đều man cho đại ca thủ thành, mõi người một ít, dỗ những tiểu binh này mặt mày hớn hở. Tiểu Đào đợi cạnh Dịch Cẩn Ninh trông miệng vết thương của Dịch Cẩn Ninh mỗ ngày lại chuyển biến tốt đẹ, trong lòng kiên định không ít. Nàng giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu một hồi rồi theo ra ngoài. Trên đường đi nàng hơi căng thảng, mắt A Sâm tốt lắm, đàu óc cũng linh hoạt, không biết sau khi Thái hậu biết rõ sẽ có phản tứng ra sao. Nếu bà biết A Sâm một mực giả ngu giả mù, có thể tức giận hay không? Tay không tự giác nắm chặt tay Mạc Liễm Sâm, hắn nắm lại tay nàng dịu dàng nói: “Ninh Ninh đừng lo lắng, Thái hậu là một bà nội tốt!” Đến cung Từ Ninh, Dịch Cẩn Ninh và MẠc Liễm Sâm đều quỳ gần Thái hậu. “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu!” “Đứng lên đi!” Thái hậu nâng đôi tay đeo chỉ giáp* (có ảnh) đồi mồi khảm châu báu hoa điệp, nhẹ nhàng chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi!” Sau khi Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh ngôi xuống, bản thân lại quỳ xuống. “Hoàng tổ mẫu, cháu trai bất hiếu!” “Con đứng lên trước đi!” Thái hậu đứng dậy đỡ tay hắn: “Thanh Nhi luôn luôn giả ngu giả mù, không hỏi việc triều đình, nhưng lại là lựa chon thông minh! Chỉ trách ai gia hồ đồ, đến đạo lý dễ hiểu như vậy cũng nhìn không ra.” “Aizz! Ai gia biết con có nỗi khổ, mẫu phi của con. . . Là ai gia có lỗi với nàng! Năm đó nếu không phải ai gia cho nàng vào cung. . .” “Đừng nói nữa, Hoàng tổ mẫu!” Mạc Liễm Sâm không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, mẫu phi qua đời nhiều năm, hắn sớm thành thói quen rồi. Coi h. . . Hắn abát hiếu là được, thời gian xoa dịu nội tâm bị thương của hắn. Đây cungx là chuyện của mười năm trước, cần gì phải nắhc lại, khiến người rơi nước mắt? “Được, gia gia không nói nữa!” Thái hậu thấy hắn sắp rơi lệ vội ngừng đề tài này lại. Thái hậu bụng dạ nhân từ, không đành lòng nhìn MẠc Liễm Sâm lại bị tổn thương. Tùy ý Huyền Vương ở trên triều hô mưa gọi gió, đến thái tử cũng phải bận tâm hắn ba phần, chẳng lẽ sẽ không lo lắng một ngày nào đó Tây Việt vị loạn thần tặc tử có tặc tâm đi quá giới hạn? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh nghi hoặc, chau màu liền bị Thái xuyện nhìn thấu ngờ vực trong lòng. “Huyền Vương là một hạt mầm tốt, đáng tiếc. . . Xương Ấp hầu thực sự quá càn rỡ rồi. Dao phi là đồ ngu xuẩn, chỉ nghĩ đến huynh đệ nhà mình, cũng không thấy được Hoàng thượng sủng ái nàng, thật là tức chết ai gia! Yên tâm, Hoàng thượng còn trẻ, hắn là con trai ai gia, ai gia biết bản lĩnh của hắn. Choe mèo hành động sau lưng, trong lòng chúng ta đều đã biết!” Thái hậu nói tới đây, nhìn lướt qua Mạc Liễm Sâm , Dịch Cẩn Ninh tinh mắt bắt giữ được một tia chờ mong trong mắt bà. “Được rồi, đừng bàn chuyện không thoải mái này, chúng ta là người hậu cung, không được tham gia vào chính sự! “ Tâm tình Thái hậu thật tốt, biết rõ Mạc Liễm Sâm không ghi hận bản thân, tảng đá to trong lòng cuối cùng cung hạ xuống. Đến Dương ma ma cạnh bà cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Thái hậu cũng hiểu rồi, bà đã nói sớm, Thanh Vương là người hiểu chuyện, sẽ không trách Thái hậu! “Thái hậu. . .” Dịch Cẩn Ninh vừa gọi một tiếng đã thấy Thái hậu nhìn nàng một cái, nàng vội sửa miệng: “Hoàng tổ mẫu!” Thái hậu cười hề hề kéo tay nàng, vẻ mặt ái muội: “Ngoan, Ninh Nhi và Thanh Nhi thành thân lâu như vậy, hẳn đã xong chuyện tốt này?” Lời nói của Thái hậu làm Dịch Cẩn Ninh lung túng, ngượng ngùng cúi đầu. “Đứa nhỏ này. . .” Dịch Cẩn Ninh vừa vào cửa, Thái hậu trực giác nàng và Thanh Nhi hẳn là vợ chồng ân ái mới đúng, sao lâu như vậy vẫn chưa viên phòng? Ánh mắt oán trách của Thái hậu lướt qua, Mạc Liễm Sâm cũng bị bà nhìn có chút ngượng ngùng, hắn đều giả vờ làm Vương Gia ngốc mù, há có thể không roc ám chỉ của Thái hậu? Thía hậu bắt hắn ngày đêm thu phục Ninh Ninh, để cho bà ôm chát trai! Dịch Cẩn Niên thấy ánh mát Thái hậu nhìn đăm đăm vào bụng mình, trên mặt càng đỏ bừng. Nàng xoắn khăn, trong lòng không ngừng thấp thỏm, nếu Thái hậu bắt nàng sinh một đứa bé thì làm sao bây giờ? Qủa nhiên là tốt thì không linh, hỏng thì lại linh lắm, sau khi Thái hậu cười tủm tỉm đánh giá bụng nàng một hồi lại nhìn mông và người nàng không ngừng khen: “Là đứa bé dễ sinh!” “Như thế nào, chuẩn bị tốt chưa, bao giờ cho ai gia một đứa chắt trai?” Thái hậu bĩu môi, kéo tay Dịch Cẩn Ninh, hơi bất mãn nói: “Con và Thanh Nhi đã thanh thân lâu nh vậy cũng không thấy chút tin tức nào, các con thật làm ai gia sốt ruột!” Chúa trai của Thái hậu cũng không phải không sinh chắt trai cho bà, còn có vài người cùng sinh nữa kìa! Dịch Cẩn Ninh bĩu môi, cái gì gọi là không có chút tin tức hả? Là nói nàng và Thanh Vương không truyền ra tin tốt, hay là chuyện không viên phòng? “Khụ khụ. . .” Thái hậu thấy Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt không nói chuyện, cho rằng nàng ngầm đồng ý lời nói của mình, vui vẻ kéo tay nàng thảo luận vấn đề giới tính đứa nhỏ sau này. “Ninh Nhi con nói xem, con và Thanh Nhi nêu sinh một bé gái thì tật tốt, lớn lên vừa giống Thanh Nhi vừa giống con, khuynh quốc khuynh thành, hạ bậc mẫu phi của Thanh Nhi xuống. . .” Mạc Liễm Sâm toét miệng nghe Thái hậu lải nhải, không hề nói chen vào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Dịch Cẩn Ninh mà trong lòng trộm vui vẻ. Nếu Thái hậu có thể thuyết phục Ninh Ninh sinh một đứa bé cho hắn, vậy kỳ hạn một năm nàng rời chẳng phải là có thể kết thúc sớm rồi! “À, sinh bé gái thôi cũng không đủ! Nuế sua này Thanh Nhi không có người thừa kế thì không ổn, tuy ai gia không quan tâm con trai hai con gái nhưng chúng ta là huyết thống Hoàng thất, phải lưu lại huyết mạch cho Thanh Nhi. . .” Thái hậu nói một hơi lớn, Dịch Cẩn Ninh nghe mà đầu óc choáng váng, nói đi nói lại vẫn là muốn nàng sinh nhiều con mà thôi. Nàng cúi đầu, măt như sắp vùi xuống đất, Thái hậu vẫn không buông tha nàng. Hu hu biết trước đã không tới. “Hoàng tổ mẫu, khụ khụ. . .” Mạc Liễm Sâm thấy Thái hậu vẫn đang có xu thế tiếp tục nói, vội vàng tỏ ý bà dừng lại. Nếu thực nói tiếp như vậy đừng nói sinh đứa nhỏ, đến chạm vào nàng cũng không được nữa kia. Nhìn xem, trời sắp nhá nhem rồi! “Được rồi, có thể nói ai gia đã nói rồi!” Trước khi đi, Thái hậu lại không ngừng ám chỉ nàng muốn sinh cho bà một chắt trai, tốt nhất đêm nay lập tức bát đầu kế hoạch tạo người. Mạc Liễm Sâm cúi đầu, phát ra muội chuỗi tiếng cười như rượu nguyên chất say lòng người, Dịch Cẩn Ninh nghe mà trong lòng rung động. Tối nay. . . Nàng có nên tuân thủ một chút không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]