Chương trước
Chương sau
“Chủ tử, chúng ta có cần đi xem thử không?” A Trúc cảm thấy việc này rất kỳ lạ, trong Tướng phủ lại có thể nghe được âm thanh đáng sợ nh thế.
Tiểu Đào và Nô Nhi nghi ngờ: “Sao chúng em không nghe thấy?”
Dịch Cẩn Ninh có thể nghe được là bởi Mạc Liễm Sâm dùng nội lực đả thông hai mạch nhâm đốc, để chân khí trong cơ thể nàng có thể thông suốt, không bị ngăn trở, khiến nàng không bị chân khí tán loạn làm khổ.
Nhưng hắn không nói cho Dịch Cẩn Ninh biết, giúp nàng đả thông hai mạch nhâm đốc cần tiêu hao một phần lớn nội lực, hai ngày này là thời điểm thân thể Mạc Liễm Sâm suy yếu nhất.
A Trúc cũng không biết sự tình, sau khi nhận được tín hiệu Sát Minh truyền đến, Mạc Liễm Sâm do dự một lát quyết định đánh cược một lần, kéo thân thể suy yếu đến tổng đàn.
“Ừ, ta và A Trúc đều nghe thấy, chứng tỏ nội công của các ngươi vẫn còn kém, luyện tập cho tốt đi!” Dịch Cẩn Ninh dùng ánh mắt các ngươi lười biếng lườm các nàng, Nô Nhi và Tiểu Đào vội vàng đề khí đi luyện tập
Dịch Cẩn Ninh khép hờ mắt suy nghĩ, rốt cuộc ở viện cũ đã xảy ra chuyện gì!
“Đi, chúng ta đi xem xem!” Sau khi hạ quyết tâm, Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống khỏi xích đu.
Dọc theo đường nhỏ tối mịt đi đến viện cũ, nơi đó hoang phế đã lâu, không người ở nhưng cứ cách mười ngày nửa tháng Dịch Trường Hoa sẽ sai người đến quét dọn một lần, cũng không biết ông muốn giữ lại viện cũ này để làm gì.
Bởi nơi này có một cái giếng bỏ hoang, trong Tướng phủ rất nhiều nha hoàn bà tử làm việc sai trái đều bị ném vào trong cái giếng kia. Nghe nói nửa đêm có oan hồn vô tội bò ra khỏi giếng, khóc nức nở đòi mạng.
Dịch Cẩn Ninh không tin lý do thoái thác đó, nếu thực sự có oan hồn lấy mạng thì không một ai trong Tướng phủ có thể còn sống đến bây giờ.
Cắt bỏ bụi cỏ dại sinh trưởng trong viện, ngoại trừ con đường mòn đến miệng giếng được thông một ít thì những nơi khác gần như bị cỏ dại cao cao bao phủ. Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc, không phải nói không lâu đều có người đến quét dọn à, đã bao lâu viện này không được dọn dẹp rồi?
“Cứu mạng, cứu ta…”
Đến gần viện cũ, tiếng kêu cứu mạng như có như không này lớn hơn một chút, Dịch Cẩn Ninh nghe thấy rõ ràng, là giọng của một tiểu cô nương.
Cọt kẹt một tiếng, hai cánh cửa phủ đầy bụi bậm bị đẩy ra, cánh cửa đổ xuống mặt đất, rầm một tiếng cuốn lên bụi mù dày đặc.
“A Trúc, ngươi nghe thấy không?”
Dịch Cẩn Ninh khom lưng, khẽ khàng đi theo phía sau A Trúc.
“Vâng!”
A Trúc đáp một tiếng đơn giản, sau đó chuyên tâm chú ý động tĩnh chung quanh.
“Meo…”
Một tiếng mèo kêu lướt qua bên tai, sau đó là một bóng đen vụt qua.
“Chủ tử cẩn thận!”
A Trúc phản ứng nhanh nhạy, kéo tay Dịch Cẩn Ninh lăn một vòng về phía sau, thuận đà lăn đến cạnh bàn phủ đầy tro bụi. Lưng hắn đập vào chiếc bàn, trên bàn là một bình hoa có sẵn không nhìn ra hình dáng rơi xuống, đập trên mặt đất, vỡ nát.
Dịch Cẩn Ninh không phòng bị bị A Trúc kéo nhẹ, lhưng cọ trên mặt đất bỗng chốc nóng bừng, đau đớn nhưng nàng không rên lấy một tiếng.
Nàng nhếch môi cười: “Không sao, chỉ là một con mèo thôi!”
“Cứu mạng…”
Tiếng kêu này ngày càng không có sức, như sắp tắt thở, đến Dịch Cẩn Ninh có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và bất đắc dĩ, ra sức giãy dụa không có kết quả của nàng.
Trong phòng tối om, A Trúc lây hỏa chiết tử (hộp quẹt) ra đốt, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi của Dịch Cẩn Ninh. Hắn giơ hỏa chiết tử ra xung quanh, nhìn lướt qua phát hiện trên chiếc bàn dài phủ đầy bụi có hai ngọn nến. Hắn vừa giơ hỏa chiết tử, một tay kéo Dịch Cẩn Ninh đi tới, đốt hai ngọn nến lên, bỗng chốc trong phòng sáng hẳn.
“A!”
Bất thình lình, Dịch Cẩn Ninh kinh hô một tiếng, A Trúc nhanh chóng xoay người lại.
“Chủ tử, có chuyện gì vậy?”
“Nàng…. Trên cổ nàng… Có một lỗ máu!”
Dịch Cẩn Ninh chỉ vào một đứa bé ở một góc đang hôn mê bất tỉnh, hoảng sợ nhìn cổ nàng. Nàng cười cười, gần đây nàng bị Mạc Liễm Sâm nuông chiều nên ngày càng nhát gan rồi. Vì thế nàng cố gắng bạo gan đi tới, xoay thân thể bị nghiêng qua một bên của tiểu cô nương qua, bỗng nhiên trợn to mắt, A Trúc ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Uyển Nhi!”
Sao Uyển Nhi có thể ở chỗ này? Nàng ôm Uyển Nhi, thử thăm dò hơi thở của nàng, vẫn còn hơi thở. Nàng vỗ vỗ gương mặt Uyển Nhi: “Uyển Nhi muội làm sao vậy, ai cắn muội?”
Ở đây không có ai cả, khắp viện đều là tro bụi, cỏ dại mọc lan tràn thoạt nhìn như oan hồn tác oai tác quái!
“A Trúc, ngươi có nghe thấy tiếng vang có người rời đi không?”
“Chủ tử, hiện tại nàng ấy rất yếu, nhanh dẫn nàng về tiền viện tìm lão gia.” A Trúc cũng vươn tay thăm dò cổ Uyển Nhi, bình tĩnh nói: “Thuộc hạ thấy có người đang làm trò quỷ, chẳng phải quỷ quái gì cả!”
“Rời khỏi nơi này trước rồi nói.”
Dịch Cẩn Ninh bảo A Trúc ôm Uyển Nhi, hai người vội vàng rời khỏi viện cũ, trở về dọc theo con đường lúc đến. Lúc đi ngang qua miệng giếng bị bỏ hoang nàng phát hiện miệng giếng có một vết tích màu đỏ. Nàng không nghĩ nhiều, trong lòng nhớ kỹ rồi cũng A Trúc rời khỏi nơi này.
Trở lại tiền viện, trước mắt sáng sủa hơn nhiều. Dịch Cẩn Ninh ôm Uyển Nhi qua, sai Nô Nhi đi gọi Dịch Trường Hoa đến, dặn dò Tiểu Đào và những người khác múc nước, lấy thuốc, mời đại phu. Mọi người bận việc hẳn lên.
Dịch Trường Hoa nhanh chóng chạy đến, Dịch Cẩn An và Mạc Dật Hiên cũng tới, đến Dịch lão phu nhân cũng bị làm tỉnh.
“Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao Uyển Nhi lại ở trong viện cũ?”
Dịch Trường Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Dịch Cẩn Uyển, lạnh giọng chất vấn đám hạ nhân hầu hạ nàng, chỉ thấy người người cúi đầu không nói chuyện.
“Phụ thân, bây giờ người hỏi bọn họ cũng vô dụng thôi, có thể Uyển Nhi bị người khác có ác ý ép tới đó, bọn hạ nhân đều ngủ sao có thể chú ý được?”
Dịch Cẩn Ninh giúp Uyển Nhi rửa sạch miệng vết thương, sai người bôi thuốc cho nàng rồi lạnh lùng nói mấy câu với Dịch Trường Hoa, nhất thời trong lòng Dịch Trường Hoa không có mùi vị gì. Uyển Nhi là con gái ông, ông sốt ruột hỏi hạ nhân lại bị Ninh Nhi quát to, đến tột cùng người làm phụ thân như ông có bao nhiêu thất bại đây?
“Uyển Nhi, ôi cháu của ta! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?” Lúc hạ nhân băng bó vết thương, Dịch lão phu nhân thấy có dấu răng bị cắn lập tức kinh hãi, tay cầm quải trượng, vẻ mặt giận dữ.
“Bà nội, xảy ra chuyện gì thì phải hỏi phụ thân kìa, rốt cuộc ông ấy luôn giữ lại cái viện hoang phế kia là muốn làm cái gì? Vì sao không dùng lửa đốt một trận, mở ra lần nữa, muốn vất bỏ nó mà còn sai người đến quét dọn?”
Lời nói không rõ hàm ý của Dịch Cẩn Ninh làm Dịch lão phu nhân khó hiểu, viện cũ này vốn được mở ra lần nữa nhưng bị bà ngăn lại, sư thái Tuyệt Hải chùa Phổ Minh nói không được động đến viện hoang phế này bà mới luôn không chạm vào. Nhưng bà lại không biết chuyện Dịch Trường Hoa luôn âm thầm sai người quét dọn viện hoang này, giờ Dịch Cẩn Ninh nhắc đến bà cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Hoa Nhi, sao con lại sai người quét dọn viện đó?”
“Mẫu thân, con…con….” Bản thân Dịch Trường Hoa cũng không thể giải thích, ông xoa đầu, con con nửa ngày cũng không con ra được nguyên cớ vì sao. Dịch lão phu nhân nghe mà bùng lên cơn giận dữ, quăng quải trượng đánh lên người ông.
“Nhất định là ngươi giấu người trong viện hoang đúng không? Ta đánh chết ngươi cái đồ rước họa, không có chuyện gì thì ngươi làm ra quỷ quái này nọ dọa người làm chi?”
Nét mặt Dịch Trường Hoa uất ức, ông không giấu người có được hay không. Trong viện hoang… có một người, nhưng người đó là Hoàng Thượng giao cho giấu ở đó, nếu không phải hôm nay Uyển Nhi bị phát hiện ở đó ông cũng không nghĩ ra trong viện hoang còn có người nữa. Đây là chuyện đã qua bao lâu chứ, đã lâu ông không để ý tới, nói không chừng người đó còn chết lâu rồi!
“Còn không nói xem rốt cuộc sao lại thế nào, nhìn ngươi gây họa xem!”
Dịch lão phu nhân vung quải trượng, xem ra nếu Dịch Trường Hoa không nói bà sẽ đánh tiếp. Dịch Trường Hoa có nuôi nữ nhân ở trong viện hoang hay không bà cũng không thể nói chính xác, con trai của bà bà hiểu rõ, lẽ ra sẽ không nuôi nữ nhân ở một chỗ như vậy, không chừng là thế. Bà thở phào nhẹ nhõm, chờ con trai trả lời.
Dịch Trường Hoa xoa trán: “Mẫu thân, người thật oan uổng cho con trai, đó là chuyện mười năm trước rồi. Ngày ấy tự nhiên Hoàng thượng tới tìm con, đưa theo một nữ nhân đến, khi nữ nhân ấy đến đã điên loạn rồi, con cũng không biết bây giờ nàng ta còn ở trong cái viện đó nữa hay không!”
Điên rồi! Dịch Cẩn Ninh nghe thấy đó là bà điên, trong lòng rục rịch, hẳn là Huyên phi tối hôm ấy đến điện Thừa Ân đấy chứ?
Dịch Cẩn An và Quận Vương Mạc Dật Hiên nhướn máy, Dịch Cẩn An càng là nhíu mày buồn bực không nói thành lời. Tối này nàng ta thừa dịp đi nhà xí nhanh chóng lén lút ra ngoài lấy máu, vừa hay thấy Uyển Nhi đi qua viện hoang mới kéo nàng vào căn phòng cũ đầy bụi, không ngờ lại bị Dịch Cẩn Ninh phát hiện. Nàng ta nhanh chóng cắn Dịch Cẩn Uyển một cái rồi vất đó, từ cửa sau lặng lẽ trở lại Cúc Uyển của mình.
Từ sau khi biết được lấy máu người thân có thể chế thành thuốc viên giảm bớt đau đớn thích tâm hoàn mang đến, nàng ta âm thầm sai Lý ma ma lấy máu Dịch Cẩn Uyển mấy lần, nàng ta không dám đi lấy máu của Dịch Trường Hoa, dù sao cũng là cha ruột của nàng ta. Nhưng máu Uyển Nhi chế thành thuốc viên vừa vặn dùng hết tại ngày lại mặt nên nàng ta mới nóng lòng lấy mẫu máu để chuẩn bị cho giờ Tý đêm nay. Uyển Nhi tuổi nhỏ không phản kháng được sau khi bị đánh ngất xỉu nàng ta muốn tranh thủ hút nhiều máu một chút, không ngờ bị A Trúc và Dịch Cẩn An cản trở, vô duyên vô cớ mất cơ hội tốt lần này.
Nàng ta híp mắt, nhìn phu quân cũng đang cau mày không nói bên cạnh. Mạc Dật Hiên cảm thấy kỳ quái, vì sao Hoàng thượng lại sai Dịch Trường Hoa giấu một nữ nhân đi. Xem ra việc Hoàng thượng âm thầm làm thật sự là nhiều lắm, rất nhiều chuyện đến nổi Dao phi không biết mà Dịch Trường Hoa lại có thể biết.
Xem ra Dịch Trường Hoa này cũng không dễ đối phó, hoá ra là người có quan hệ mật thiết với Hoàng thượng, trước kia hắn thung lũng tên Thừa tướng này, người này nhìn có vẻ con buôn nhưng thực ra nội liễm, thâm trầm, cáo già, không so được với đám đại thần thiếu kiên nhẫn trong triều, nhưng ngược lại là đại trượng phu co được giãn được, lại đành phải ngủ đông nhiều năm như vậy.
Người trong phòng tự có đăm chiêu của riêng mình, trầm mặc không nói lời nào, sau khi đại phu chẩn mạch xác định không có việc gì mới rời đi. Cách không bao lâu, Dịch Cẩn Uyển tỉnh lại, nàng nhìn người một phòng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt khó hiểu.
“Bà nội, phụ thân, các vị tỷ tỷ, tỷ phu, vì sao mọi người lại ở đây?”
Dịch Cẩn Uyển cũng không rõ lắm mình bị làm sao, nàng chỉ nhớ mình ra ngoài đi tiểu đêm, bị người đánh phía sau một cái rồi hôn mê, sau lại một người cắn cổ nàng làm nàng bị đau mà tỉnh. Nàng nhớ hình như mình kêu mấy tiếng cứu mạng rồi lại hôn mê bất tỉnh, lại sau đó nữa nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Trường Hoa kinh ngạc nói: “Uyển Nhi, thậm chí bản thân xảy ra chuyện gì cũng không hiểu rõ sao? Cổ của con là bị làm sao!”
Ông lo lắng đó là bị bà điên cắn, sợ Uyển Nhi bị cắn đau cũng điên luôn, nên ông mới muốn hỏi cho rõ ràng. Nữ nhân điên cắn người đều không cần lý do, chỉ là không phải nữn nhân điên kia sớm đã không còn ở đây sao, hôm nay trở về rồi?
“Con… Con chỉ nhớ cõ người đánh con từ sau lưng, sau khi con tỉnh lại thì phát hiện có người cắn cổ mình, sau đó… Sau đó con cũng không biết như nào!”
Dịch Cẩn Uyển ôm chặt mặt, đánh đầu mình, cái gì nàng cũng không nghĩ ra. Nàng chỉ biết mình bị cắn, mà rốt cuộc ai cắn nàng sao nàng rõ ràng được.Trời thì tối, nàng lại là vừa tỉnh ngủ, nào biết trong viện mình lại có người nhảy ra sau lưng chứ!
Vẻ mặt lão phu nhân thân thiết, bà vuốt tóc Dịch Cẩn Uyển từ ái nói: “Không biết thì đừng suy nghĩ, đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt!”
Dịch Trường Hoa mang theo nghi ngờ đỡ Dịch lão phu nhân ra ngoài, Dịch Cẩn An liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, thấy nàng không để ý đến mình cũng kéo Mạc Dật Hiên trở lại viện mình. Đêm khuya nàng ta cũng mệt mỏi. Hôm nay hút được có chút máu, giờ tý có thể chịu đựng được.
“Uyển Nhi, đừng gạt nhị tỷ tỷ, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều đi hết, Dịch Cẩn Ninh ngồi trên mép giường, nghiêm túc đánh giá Dịch Cẩn Uyển. Nàng nhìn ra vừa rồi Dịch Cẩn Uyển nói dối.
Bỗng nhiên Dịch Cẩn Uyển hoảng sợ ôm lấy Dịch Cẩn Ninh: “Nhị tỷ tỷ, vừa rồi… Vừa rồi người kia cắn cổ muội hình như là… là… là đại tỷ tỷ, tuy muội không nhìn thấy nàng nhưng muội ngửi thấy mùi trên người nàng, nhà chúng ta chỉ có một mình nàng thích hương hoa nhài, nhất định là nàng, nhất định là…”
Ầm! Dịch Cẩn An! Hoá ra là nàng ta?
Cả đầu Dịch Cẩn Ninh đều là hình ảnh Dịch Cẩn An hút máu người khác, nàng híp mắt, theo như lời nói biết cách giải thích tâm hoàn của Dịch Cẩn An lại là hút máu người thân, nàng ta dám làm?
Dịch Cẩn Uyển thấy trong mắt Dịch Cẩn Ninh phát ra ánh sáng tàn nhẫn, nàng run rẩy: “Nhị tỷ tỷ, nói không chừng còn có người khác cũng dùng hương hoa nhài…”
“Chính nàng ta!” Dịch Cẩn Ninh bật thốt. Chết tiệt, nàng ta dám làm hại Uyển Nhi, Uyển Nhi còn nhỏ như vậy. Nếu Dịch Cẩn An muốn hút máu Uyển Nhi trường kỳ, vậy mạng Uyển Nhi còn giữ được sao?
Không được, nàng phải nghĩ cách ngăn lại hành vi này của nàng ta.
Dịch Cẩn Uyển bị tiếng rống bất ngờ của nàng doạ sợ, khuôn mặt nhỏ nắhn trắng bệch của nàng càng không có huyết sắc, đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ giống nhau, đều khiến người khác sợ hãi, nàng không tự chủ buông lấy cánh tay đang ôm Dịch Cẩn Ninh.
Nhận thấy Dịch Cẩn Uyển đề phòng mình, Dịch Cẩn Ninh cười, vuốt tóc Uyển Nhi: “Uyển Nhi ngoan, nhị tỷ tỷ tuyệt sẽ không hại muội, tỷ cam đoan với muội!”
Nàng giơ cánh tay phải lên thề chứng minh bản thân sẽ không làm gì Dịch Cẩn Uyển. Nàng không phải người vô tình, nhưng sau khi đối mặt với Dịch Cẩn An làm ra loại chuyện như vậy lại không có cách nào tỉnh táo.
Dịch Cẩn An tuyệt đối không thể sống, nếu nàng ta sống, Uyển Nhi ắt phải chết!
Không đợi bao lâu, Dịch Cẩn An dặn Tiểu Đào và Nô Nhi đưa Uyển Nhi trở về viện mình, nàng đứng cạnh A Trúc đang ôm kiếm không nói một lời: “Ngươi nói xem, có phải ta để nàng ta sống quá lâu hay không?”
A Trúc vẫn không nói chuyện, hắn thảy kiếm qua tay trái, dùng tay phải tự rót cho mình chén trà.
“Vâng!”
Dịch Cẩn An không muốn làm hại Dịch Trường Hoa, vậy Uyển Nhi chính là đối tượng tốt để tấn công, đêm nay Uyển Nhi được mình và A Trúc cứu. Nhưng sau này thì sao, nàng lại mặt chỉ ở vài ngày thôi, nước xa không cứu được lửa gần, ví như Dịch Cẩn An muốn trở về lấy mạng Uyển Nhi, vậy nàng không còn cách ngăn cản nào khác.
“Giết nàng ta đi!”
Trong mắt Dịch Cẩn Ninh chợt lóe lên ánh sáng lạnh, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Đôi đồng tử mỹ lệ tựa phượng hoàng giương cánh vẫn liễm liễm (liễm là nước mênh mông, sóng dồn dập) sinh quang, quả là mê người.
“Đúng rồi, sao mỗi lần A Sâm nhận được tín hiệu đều sẽ ra ngoài, lần này chàng đi có thể có nguy hiểm hay hông?”
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Dịch Cẩn Ninh nhất thời phủ kín một tầng hơi nước mỏng manh, nàng không biết bản thân bị làm sao, nói chuyện lại không tự giác muốn rơi lệ.
Trái tim A Trúc cũng đập mạnh, tối nay đã quá giờ hợi (21h-23h) mà chủ tử vẫn chưa trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!
“Có phải A Sâm đã xảy ra chuyện không?”
Dịch Cẩn Ninh chưa từng lo lắng như vậy, hôm nay nàng cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt, tựa như có chuyện không tốt xảy ra.
A Trúc trầm mặc không nói, Dịch Cẩn Ninh túm cổ áo hắn gào to: “Nói mau!”
Lúc này vừa vặn Tiểu Đào và Nô Nhi đi vào, trăm miệng một lời: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngài ấy từng nói….” A Trúc do dự một lúc lâu mới nói: “Giờ hợi không trở về liền…. Chính là đã xảy ra chuyện!”
Trước khi Mạc Liễm Sâm đi đã cẩn thận dặn hắn, nếu giờ hợi không trở về thì nói chuyện này cho Dịch Cẩn Ninh, nhưng võ cồn Mạc Liễm Sâm rất cao, hắn tin tưởng Mạc Liễm Sâm sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện không may như vậy. Cho dù có xảy ra chuyện thật, không phải còn Sát Minh sao?
A Trúc còn đang hoảng thần, Dịch Cẩn Ninh đã đứng lên, nàng thử đề khí chạy tới cửa phát hiện chân khí trong cơ thể chuyện động tự nhiên, không biết vận dụng như nào. Nàng quay đầu tức giận nói: “Ngươi không nói với ta, bây giờ ta đi tìm chàng!”
Nói xong lập tức ra ngoài, Tiểu Đào và Nô Nhi đuổi tới: “Tiểu thư đi đâu vậy, chờ bọn em chút!”
Đồ ngốc A Trúc kia có biểu cảm như vậy, liền chứng tỏ… Mạc Liễm Sâm thực sự xảy ra chuyện! Dịch Cẩn Ninh rõ ràng cảm nhận được thống khổ lúc này của hắn. Chàng đang đau đớn, chàng bị thương!
“A Trúc, xin ngươi dẫn ta đi tìm chàng, xin ngươi!”
A Trúc thờ ơ, Mạc Liễm Sâm từng nói không thể để Dịch Cẩn Ninh chịu bất cứ thương tổn nào. Hắn không thể để nàng đi mạo hiểm.
Dịch Cẩn Ninh thấy hắn bất động, vội cầm tay hắn dùng giọng ra lệnh: “A Trúc, nếu ngươi không đưa ta đi, từ nay về sau ta không còn là chủ tử của ngươi nữa, ngươi có thể đi rồi!”
“Chủ tử!” A Trúc trù trừ một lúc: “Được, thuộc hạ đưa ngài đi!”
Dịch Cẩn Ninh mỉm cười, buông lỏng tay hắn.
A Trúc mang theo Dịch Cẩn Ninh, Tiểu Đào và Nô Nhi, vài người thay đổi quần áo hành tẩu ban đêm, đến đèn lồng cũng không thắp. Tiểu Đào suýt nữa đạp phải lung tung ngã sấp xuống vài lần đều được A Trúc giữ chặt, khinh công Nô Nhi kha khá, tự mình đi thuận lợi.
Dịch Cẩn Ninh sốt ruột đề khí bước nhanh đến, gần như cũng dùng khinh công, động tác nhanh hơn A Trúc, Nô Nhi và Tiểu Đào nghẹn họng nhìn trân trối.
A Sâm, chàng nhất định phải chờ thiếp, nhất định phải chờ thiếp! Lúc này trong đầu Dịch Cẩn Ninh đều là trường hợp Mạc Liễm Sâm bị chém giết, quên sạch chuyện vừa rồi Dịch Cẩn An hút máu Uyển Nhi.
Đợi đến khi đêm hôn khuya khoắt, Mạc Dật Hiên ngủ say là lúc thị tâm hoàn trong cơ thể Dịch Cẩn An tái phát. Vừa rồi nàng ta hút máu Uyển Nhi cũng kha khá nhưng vẫn quá ít. Nàng ta lén lút điểm huyệt Mạc Dật Hiên, xoay người xuống giường, thay y phục dạ hành.
Chỉ thấy nàng ta nhảy nhẹ một cái, nhanh chóng lúi đến một gốc đại thụ trong Cúc Uyển, dễ dàng nhảy ra khỏi sân, chạy đến phòng Uyển Nhi.
Ban đêm, đèn đuốc tắt hết.
Nhất thời trong viện Uyển Nhi truyền đến tiếng kêu đau đớn, sau đó lại thấy hắc y nhân động thân nhảy qua tường viện, trong viện khôi phục yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.