Chương trước
Chương sau
Rạng sáng ngày hôm sau, hạ nhân đưa nước rửa mặt đến phòng Hà Phong suýt bị người nằm trên đất làm cho té ngã. Sau khi khẽ kêu một tiếng mới phát hiện người nằm dưới đất hoá ra là Hà Phong.
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của nha hoàn, gã sai vặt, lại nghĩ đến một màn doạ người đêm qua, Hà Phong không dám đợi tiếp nữa, điểm tâm chưa dùng đã mặt xám mày tro ra ngoài cửa.
Dịch Cẩn Ninh dùng bữa sáng xong ngồi trên xích đu lung lay, sau khi nghe tin tức cũng không có biểu cảm gì nhiều. Dù sao người kia cũng chỉ là một người không liên quan, có gì hay mà quan tâm. Huống hồ, mình đùa giỡn người ta như vậy nàng cười không nổi.
Nô Nhi cầm một phong thư hưng phấn chạy vào Trúc Uyển, kêu to: “Tiểu thư, tin tốt, Đại thiếu gia sắp trở về rồi!”
Đại ca sắp trở về! Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống xích đu, nắm hai vai Nô Nhi hưng phấn không thôi: “Đại ca sắp trở về, chân của ca ca có khỏi không, ca ca có thể đứng lên không?”
Tiểu Đào liếc tiểu thư một cái, bĩu môi nói: “Người này thật muốn hù chết người, vừa rồi nghe chuyện hôn phu cụp đuôi chạy trốn cũng không hưng phấn như vậy! Lần này nghe tin tức Đại thiếu gia liền phát cuồng như người nhặt được vàng!”
Dịch Cẩn Ninh liếc nàng một cái, lấy thư trong tay Nô Nhi, gấp gáp mở ra. Nô Nhi vội ngăn lại, nàng thấy Dịch Cẩn Ninh không kịp phản ứng lại bèn nhắc nhở: “Tiểu thư, ở đây là ngoại viện, tin tức của Mạc công tử vào trong rồi xem.”
“À đúng, ngươi xem một khi ta vui mừng quá đều trở nên mơ hồ rồi!” Dịch Cẩn Ninh vội vàng dằn lòng lại vào phòng, Tiểu Đào giúp nàng đóng cửa, lúc này nàng mới mở thư ra xem.
Vừa nhìn, nàng lập tức đỏ mặt, câu đầu tiên trong thư lại là: “Ninh Ninh khanh khanh, có nhớ ta không?”
Tiểu Đào và Nô Nhi vừa thấy bỗng nhiên cảm thấy mờ ám. Hai người đều không tự giác vươn cổ ra muốn nhìn nội dụng lại Dịch Cẩn Ninh cho mỗi người một cái vỗ đầu.
Nhìn thật lâu Dịch Cẩn Ninh mới xem xong bức thư. Tiểu Đào cười hì hì nói: “Tiểu thư, lần đầu tiên thấy người xem thư lâu như vậy đấy!”
“Đúng vậy, lần trước viết hết bốn tờ người chỉ nhìn có một lát. Lần này vừa mở ra người đã xem lâu như vậy, có phải có bí mật gì không?”
Tuổi này của Nô Nhi tất nhiên hiểu được chút chuyện tình tình ái ái, nàng cũng lên tiếng cười nói: “Không phải Mạc công tử viết thư tình cho người đấy chứ? Em cũng muốn xem một chút!”
Nói xong liền nhảy lên muốn cướp thư trong tay Dịch Cẩn Ninh, xem hồi lâu cũng chỉ thấy trừ câu mở đầu có ý tứ bất ngờ, còn lại đều là chuyện chữa trị chân cho Đại thiếu gia.
Nàng đưa thư trả lại Dịch Cẩn Ninh, bĩu môi kêu la: “Tiểu thư, một câu nói thôi mà người xem lâu vậy?”
Dịch Cẩn Ninh hơi ngượng ngùng, vừa rồi nhìn nàng liên tưởng đến vài chuyện nên thất thần. Nàng vội vỗ đầu Nô Nhi che giấu nói: “Đi, đi nói tin tức tốt này cho mẫu thân đi!”
Đi tới viện mẫu thân, Dịch Cẩn Ninh ngẩn người, nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong câu nói kia ở trong thư.
Mạc Liễm Sâm nói có nhớ hắn không, nàng nhớ. Nhưng nàng không cho phép mình nhớ hắn, đây là cảm giác kỳ lạ nhường nào cơ chứ.
Phụ thân nói sau này nàng phải gả vào Hoàng thất, dù nàng không nghe theo an bài của phụ thân, nhưng Mạc Liễm Sâm người là người trong giang hồ. Nếu nàng đi theo hắn thật, chẳng phải ngày dãi nắng dầm mưa sao? Nghĩ đến thôi đã cảm thấy đáng sợ, nàng không thích cuộc sống như vậy.
Hiện tại nàng hơi mâu thuẫn, nàng không hiểu bản thân mình là thế nào. Trong lòng nàng cả kinh, không phải mình yêu hắn đấy chứ? Ý nhiệm này vừa lóe lên, nàng lập tức lắc đầu, không thể nào. Mạc Liễm Sâm và nàng mới gặp nhau có vài lần, sao nàng có thể giao trái tim mình cho hắn nhanh như vậy? Nàng vỗ vỗ cái ót, nhất định là mình nghĩ quá nhiều!
“Ninh Nhi tới đấy sao, có tin tức của Đại ca con không?” An Mộng Nhi rót cho Dịch Cẩn Ninh ly trà, kéo tay nàng dịu dàng hỏi.
Mấy ngày nay bà lăn qua lộn lại không ngủ được, Hồng Nhi đi lâu vậy rồi, mắt thấy mùa thu cũng sắp qua.
“Không phải nói tám mươi mốt ngày sao, sao Hồng Nhi vẫn chưa trở lại?” An Mộng Nhi nhíu mày, không ngừng than thở.
Dịch Cẩn Ninh vỗ vỗ bàn tay bà cười nói: “Mẫu thân yên tâm, ngày mai ca ca trở về. Huynh ấy…. Đã tốt hơn!”
“Thật sao?” An Mộng Nhi hồng khóe mắt, đợi lâu như vậy rốt cuộc bà cũng đợi được. Hiện tại bà thật hi vọng Hồng Nhi có thể đứng trước mặt bà, khỏe mạnh đứng trước mặt bà gọi bà một tiếng mẹ.
Dịch Cẩn Ninh thấy mẫu thân quá vui mừng nên khóc, bản thân cũng khóc theo, lại an ủi nói: “Mẫu thân đừng khóc, ca ca sẽ khỏe mạnh hơn, tất cả đều sẽ tốt hơn. Người nên vui mừng, không phải sa0?”
Tự đáy lòng An Mộng Nhi có mong đợi nho nhỏ, tất cả đều sẽ tốt hơn!
Ngày hôm sau, Dịch Cẩn Hồng lén lút vào từ cửa sau, muốn cho người nhà một bất ngờ. Nhưng không ngờ mẫu thân đã ở ngoài Tướng phủ chờ hắn, hắn ướt mắt chạy tới ôm bà: “Mẫu thân!”
Vui mừng vì có thể đứng lên lần nữa cũng không thể so với niềm vui khi được nhìn thấy mẫu thân, mẫu thân là tính mạng của hắn, là động lực duy nhất để hắn tiếp tục chống đỡ. Nếu không phải là mẫu thân, có thể hắn đã sớm không còn có mặt trên nhân thế. Hắn gãy chân sống rất thống khổ, cuối cùng phụ thân còn không cho hắn gặp mẫu thân.
Hắn nhớ khi còn nhỏ bị phụ thân đưa đến chùa Phổ Ninh, một lần là một năm. Hắn còn nhớ, mẫu thân khóc tê tâm liệt phế, lôi kéo hắn không muốn buông tay nhưng vẫn bị phụ thân đưa vào Phật Đường.
Những chuyện kia đều là quá khứ, hắn thở dài, lau khô nước mắt. Hắn thề, từ nay về sau quyết không để mẫu thân rơi một giọt nước mắt nào vì hắn nữa.
“Mẫu thân, hài nhi có thể đứng lên, hài nhi lại có thể đứng lên rồi!” Hắn hưng phấn, không gì đáng để vui vẻ hơn chuyện này. Sau này mẫu thân không cần ngày ngày quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện cho hắn nữa, cuối cùng cũng không cần nữa.
“Được, được, tốt!” An Mộng Nhi khóc không thành tiếng, chỉ có thể tốt lên ba chữ.
“Hồng Nhi….”
Sáng nay Dịch lão phu nhân mới nghe được tin tức Hồng Nhi có thể đứng lên, vừa ra tới đây đã thấy hắn khỏe mạnh đứng trước cửa. Bà cũng kích động không thôi, nước mắt lưng tròng, hai tay chống gậy vì xúc động nên hơi run rẩy.
“Bà nội!” Dịch Cẩn Hồng quỳ trước mặt lão phu nhân: “Hồng Nhi để ngài phải lo lắng rồi!”
Hai lần đứng ngay đây đều khiến mọi người kích động. Hạ nhân ra nghênh đón cũng vui mừng phát khóc, kêu to muốn ăn mừng.
Giờ cơm trưa, Dịch Trường Hoa trở về cũng không vui mừng. Ông liếc Dịch Cẩn Hồng, nói với An Mộng Nhi: “Lần này, nàng có thể yên tâm rồi, tốt liền tốt!”
Thái độ Dịch Trường Hoa khiến Dịch Cẩn Ninh rất băn khoăn, chuyện đáng để vui mừng như này mà phụ thân lại biểu hiện bình tĩnh như thế.
Trong lòng nàng cảnh giác, chẳng lẽ ca ca không phải con trai ruột của phụ thân? Hoặc nói, phụ thân là hung thủ làm gãy chân ca ca?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.