Chương trước
Chương sau
Ngô ma ma bị Ngũ di nương làm liên lụy, lão phu nhân thương bà chịu khó làm việc hơn nửa đời trong phủ nên không nhẫn tâm đánh chết bà mà chỉ đuổi bà đi.
Dịch Cẩn An không tin vị muội muội này của nàng ta gây án hại người không để lại dấu vết, đợi mọi người rời khỏi viện lão phu nhân, một mình nàng ta đến viện Ngũ di nương, Dịch Cẩn Ninh quả nhiên cẩn thận, không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Nàng ta híp mắt, dừng bước dưới một thân cây trước viện, một nhánh cây vừa vặn rơi ngay chân nàng ta. Tự nhiên nàng ta ngẩng đầu, phát hiện trên cành cây kia còn có một nhánh treo trên cây. Khóe miệng hơi cong lên, cặp mày đẹp giãn ra. Nàng ta cuwoif khẩy, chứng cứ cũng không khó tìm lắm!
Nàng ta khom lưng nhặt càng cây bị gãy trên đất lên, vừa đứng dậy thì phát hiện trên đầu tường gần cây có thứ gì đó loang loáng. Nàng ta di qua cầm lên, là trâm Phi Hoàng Trục Nguyệt tinh xảo. Nàng ta nhíu mày, cây trâm tinh xảo như này không phải thứ bình thường nha hoàn có được.
Chân mày lại giãn ra lần nữa, nàng ta cười khẽ một tiếng, mị hoặc khuynh thành. Dịch Cẩn Ninh, bây giờ xem ngươi trốn tránh như nào!
Lúc này, Tiểu Hà thở hổn hển chạy vào nói: “Tiểu thư, sao ngài không nói tiếng nào đã đến đây rồi, làm nô tỳ còn tưởng tiểu thư lại đột nhiên mất tích!”
Vừa rồi rõ ràng tiểu thư nói muốn về phòng nghỉ ngơi, đến lúc nàng ta vừa quay đầu lại thì không biết tiểu thư chạy đi đâu, không biết Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, mấy ngày gần đây luôn thần thần bí bí rồi đột nhiên biến mất. Giống như hôm nọ sau khi trở về từ thưởng hà yến, chẳng biết tại sao tiểu thư đang ở trong phòng lại biến mất. Tới khi trời gần sáng mới thần không biết quỷ không hay trở lại phòng ngủ, làm hại nàng ta lo lắng một đêm.
“Lắm lời, ta tới đây nhìn xung quanh.” Dịch Cẩn An cất trâm vào trong tay áo, nói với Tiểu Hà: “sau này đừng có chuyện bé xé ra to, coi chừng không có việc gì cũng bị quạ đen nhà ngươi nói thành có chuyện.”
Tiểu Hà le lưỡi, nhún nhún vai nói: “Dạ, nô tỳ biết sai rồi!”
“Đi thôi, đến viện lão phu nhân, ta có phát hiện quan trọng.” Dịch Cẩn An cười thần bí, phogn tình vô hạn. Tiểu Hà nghĩ bụng, nếu mình là nam nhân nhất định nắm giữu mị hoặc này không buông.
Một cơn gió thoảng qua, mí mắt Tiểu Hà chợt nhảy lên. Nàng ta hơi lo lắng, đưa tay ôm chặt mình, nói: “Tiểu thư, ngài nói âm hòn Ngũ di nương có về không? Nếu không trận gió lạnh vừa thổi tới kia, sao nô tỳ lại cảm thấy rất lạnh!”
Dịch Cẩn An liếc nàng ta: “Ngươi sợ?”
“Không… Không… Không sợ.” Tiểu Hà theo sát nàng ta nhỏ giọng nói. Nàng ta không sợ mới lạ, đang yên đang lành tiểu thư tới đây làm gì chứ? Đây không phải là không có việc gì nên đi kiếm chuyện sao? Ngũ di nương bị ném xuống giếng rồi, còn quan tâm bà ấy làm gì?
Thế nhưng Tiểu Hà không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, từ tận đáy lòng nàng ta vẫn còn e ngại với vị tiểu thư này. Dù thường ngày tiểu thư vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng với nàng ta, nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt tiểu thư nhìn người khác có phần tà ác. Cảm giác như nàng ta có bí mật không thể cho người khác biết, làm nha hoàn thiếp thân của nàng ta nếu biết rõ rồi, không biết kết cục có phải rất u ám không!
“Không sợ là được, lát nữa xem bản tiểu thư giải oan cho Ngũ di nương đã chết như nào!” Dịch Cẩn An hất cằm, nấng cái đầu cao qúy của nàng ta lên, tư thái này tựa như nữ hoàng không ai bì nổi.
Tới viện lão phu nhân, những người còn lại đã tản đi. Nhưng Dịch Cẩn Ninh còn nán lại bên cạnh lão phu nhân lúc này đang đấm lưng kể chuyện xưa. Không biết có phải vì chuyện xưa rất thú vị hay không, hai bà cháu cười nghiêng ngả, nagy cả Lương ma ma cũng cười đến mức che miệng ho khan.
“Bà nội.” Dịch Cẩn An hơi nhún gối, hành lễ của vãn bối với lão phu nhân.
“Chuyện gì?” Lão phu nhân thu hồi nụ cười, bà không hề yêu thích đứa cháu gái này chút nào.
Dịch Cẩn An đứng dậy, bước tới cạnh lão phu nhân, thoáng liếc qua Dịch Cẩn Ninh. Nàng ta lấy một cây trâm từ trong ống tay áo ra, dư quang nơi khóe mắt nhìn phản ứng của Dịch Cẩn Ninh. Mà ánh mắt Dịch Cẩn Ninh cũng quét về phía Tiểu Hà sau lưng Dịch Cẩn An.
Lão phu nhân tiếp nhận cây trâm thượng hạng được làm thủ công liếc mắt nhìn một lượt, giọng nói tràn đầy khinh miệt, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Chẳng lẽ muốn tặng một người bảy, tám chục tuổi như bà cây trâm xinh đẹp như này? Dịch Cẩn An che giấu khinh thường trong lòng, nàng ta coi thường người bà nội này nên không muốn vòng vèo với bà nhiều. Từ lúc đến đây chưa từng thấy qua sắc mặt tốt của bà, trước giờ nàng ta đã quen với việc lão phu nhân dùng ánh mắt không bình thường nhìn nàng ta, cho nên hôm nay cũng không có gì bất thường.
Nàng ta nghiêm mặt nói: “Bà nội, ngài xem cây trâm này thì biết kiểu dáng chỉ có những cô nương trẻ mới thích. Cây trâ, này được tìm thấy trên đầu tường trong viện Ngũ di nương, còn có một cái cây ở đầu tường khác bị đạp gãy. Những điểm này đủ để chứng minh Ngũ di nương bị hãm hại.” Nàng ta liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh sau lưng lão phu nhân, gằn từng chữ: “Sử dụng thuật yếm thắng trong Tướng phủ có thể là người khác.”
Đúng lúc này, bịch một tiếng, tiểu Hà ngã xuống đất. Mọi người đồng loạt nhìn nàng ta, đều không hiểu sao nàng ta lại có hàng động như vậy.
Ngay từ lúc Dịch Cẩn An lấy cây trâm kia ra, sắc mặt Tiểu Hà lập tức trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh. Nghe Dịch Cẩn An nói nguời sử dụng thuật yếm thắng có thể là người khác, nàng ta lập tức co quắp, quỳ rạp trên đất dập đầu.
Dịch Cẩn An vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ cây trâm này của Tiểu Hà?
“Ngươi làm sao vây, Tiểu Hà?” Dịch Cẩn Ninh che giấu ý cười nơi đáy mắt, lo âu nhìn Tiểu Hà phủ phục dưới đất.
Chỉ thấy Tiểu Hà như đang nói mê man, luôn miệng nói: “Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ…”
Dịch Cẩn Ninh ho nhẹ một tiếng, xoay người nói với lão phu nhân: “Bà nội, người xem hình như cây trâm này là của Tiểu Hà!”
Lão phu nhân giận dữ, vỗ lên tay vịn ghế gỗ khắc hoa lê: “Tiều Hà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bà nghĩ không phải Tiểu Hà phạm tội mà là chủ tử nàng ta nhúng tay vào. Một đứa nô tỳ sao có thể mua được cây trâm tinh xảo như vậy, không phải chủ tử ban cho thì là gì?
Tiểu Hà bị cái vỗ này dọa sợ đến mức rơi mất nửa cái hồn nhỏ bé, vội nói: “Lão phu nhân, thật sự không phải nô tỳ! Cây trâm này… là vị hôn phu của nô tỳ đưa vật đính ước, mẫu thân nô tỳ muốn nô tỳ làm ở Tướng phủ thêm hai năm nữa rồi chuộc thân cho nô tỳ, gả nô tỳ cho con trai ông chủ có tiếng ở quê nhà. Nô tỳ… nô tỳ…”
Thì ra là vật đính ước hôn phu đưa, chẳng trách cây trâm này đẹp đẽ như vậy. Lão phu nhân suy nghĩ định tha thứ cho nàng ta, lúc sau chợt cả kinh, vừa rồi Dịch Cẩn An nói tìm thấy trong viện Ngũ di nương! Trong mắt bà ánh lên tia sắc lạnh: “Tại sao trâm của ngươi lại ở trong viện Ngũ di nương?”
“Nô tỳ không rõ, tối qua nô tỳ còn nhìn thấy cây trâm này một lúc, sau đó cất kín vào trong hộp. Không biết tại sao lại ở trong viện Ngũ di nương, chẳng lẽ… Chẳng lẽ oan hồn Ngũ di nương hiển linh?” Tiểu Hà đột nhiên cả kinh nói, một đầu mồ hôi lạnh.
“Nói xằng nói bậy!” Lão phu nhân giận không kìm được, nô tỳ này thật không thức thời, dám mở miệng nói Ngũ di nương bị oan uổng! Không được, bà không thể để nô tỳ này sống sót. Vừa rồi chính nàng ta cũng nói, hai năm sau sẽ xuất phủ lập gia thất, nếu không cẩn thận để nàng ta noi chuyện thuật yếm thắng ra ngoài…
Nghĩ đến đây, lão phu nhân càng thêm tức giận, bà phất tay áo: “Người đâu, kéo nô tỳ không biết sống chết này xuống, đánh chết!”
Hai ma ma bước tới, hung ác nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Hà một cái, lại nhéo eo thon một cái. Ma ma các bà không thích nhất là thấy nha đầu trong veo như nước, lần này có cơ hội còn không trừng trị nàng ta?
Tiếng kêu rên của Tiểu Hà và tiếng hèo bốp bốp vang lên truyền từ ngoài viện vào trong tai Dịch Cẩn An, nàng ta khẽ cắn răng siết chặt nắm đấm. Nàng ta hung ác nhìn Dịch Cẩn Ninh, dùng ánh mắt nói: “Lần này, nguơi thắng!”
Dịch Cẩn Ninh cười cười tiếp tục đấm lưng cho lão phu nhân, không quên nói: “Bà nội, người đừng nóng giận, ngày mai Ninh Nhi kể chuyện xưa cho người nghe.”
Lão phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay nàng, trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An: “Vẫn là Ninh Nhi hiểu chuyện!”
Chỉ lát sau, Tiểu Hà bị đánh chết.
Lão phu nhân dựa lưng vào thành ghế, nghĩ đến chuyện sửa lại quy củ trong Tướng phủ. Bà nghĩ, khế ước bán thân của nha hoàn và nô tài có phải nên ký văn tự bán đứt không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.