Chương trước
Chương sau
Từ sau khi Tứ di nương bị giam, Ngũ di nương ở Tướng phủ có thể nói là phong sinh thuỷ khởi*, không lâu sau bắt đầu làm mưa làm gió. Ngày hôm đó, phu nhân của Hữu Tán Kỵ Thường Thị Thạch Sở Thức tìm đến cửa Ngũ di nương. Hai người hàn huyên một lúc liền hàn huyên đến chuyện hôn nhân của con gái.
*Gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc; gió nổi nước lên; thuận buồm xuôi gió.
Con trai Thạch Quân của Sở Thị không những vóc người lùn, quan trọng nhất hắn là một tên lưng gù. Hai tháng nữa sẽ tròn hai mươi sáu tuổi, đến nay vẫn chưa có mối hôn nhân nào. Trong lòng Sở thị sốt ruột chờ đợi, ngược lại Quân Nhi đã có vài nha hoàn thông phòng, nhưng không có chính thất danh môn quả là mất hết mặt mũi. Bà sợ hãi người ngoài nói đường đường tam phẩm Hữu Tán Kỵ Thường Thị lại tìm một đứa nha hoàn làm con dâu, miệng lưỡi người đời rất sáng sợ.
Ngũ di nương nghe mà vẻ mặt phấn khởi, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, kéo tay Thạch Sở thị nói: “Thì ra lệnh lang vẫn chưa có hôn phối, chẳng hay bà có nhìn trúng Nhị cô nương nhà ta không?”
Đều trách mình bụng dạ không tốt, sinh liên tiếp hai đứa con gái, chẳng dễ gì mới chờ được đến đứa thứ ba là con trai, nhưng diện mạo lại có khiếm khuyết. Sở thị than một tiếng: “Aizz, Quân Nhi đã hai mươi lăm rồi, mà chưa kết hôn. Cô nương gia nếu không phải chê vóc dáng hắn lùn thì chê dáng dấp hắn không đẹp mắt. Nhị cô nương nhà bà diện mạo xinh đẹp như vậy, nàng có đồng ý hay không?”
Đương nhiên là không rồi, đáy lòng Ngũ di nương cười một tiếng, mở miệng: “Làm gì có hôn sự của con cái nào không phải do cha mẹ làm chủ? Chờ ta hỏi lão gia, nhất định ngài sẽ đồng ý.”
Hiện tại Ngũ di nương không rõ ràng tính toán của Dịch Trường Hoa lắm, bà chỉ biết Hữu Tán Kỵ Thường Thị là một chức quan không nhỏ, sau này lão gia chỉ cần nói một câu nhất định sẽ được chút lợi ích. Hơn nữa, người kia cũng là người quen lâu năm của lão gia. Là người đàng hoàng trung hậu, cũng coi như là một bằng hữu khó tìm. Con trai ông trừ tướng mạo không đẹp ra, những cái khác đều không tệ, cấp quan cũng cao hơn cha hắn, hình như là Thượng Tướng quân gì đó, bắt đầu từ nhị phẩm.
Sở thị vui mừng đáp lời, đồng ý trở về chuẩn bị chọn lựa đồ sính lễ, chờ tin tức tốt của Ngũ di nương.
Tối hôm đó, Dịch Trường Hoa trở về hơi muộn. Ông đến viện Ngũ di nương như thường ngày, sau khi rửa mặt mũi liền nằm xuống, hôm nay ông mệt muốn chết. Vừa đặt đầu lên gối là ngủ ngay lập tức, nhìn ông mệt mỏi như vậy Ngũ di nương không tiện gọi ông dậy. Ngũ di nương định ngày mai nói với lão gia, ai ngờ ngày hôm sau Dịch Trường Hoa lại rời đi sớm.
Ngũ di nương suýt nữa giận đến mức quăng cái chén, ma ma thiếp thân hấp tấp giúp bà thuận khí. Hồi lâu sau, bà mới bình tĩnh, giận dữ nói: “Ngươi nói xem, sao Dịch Cẩn Ninh lại tốt số vậy chứ, ta muốn tìm một tướng công diện mạo khiếm khuyết cho nàng mà cũng không xong? Không, nhất định ta phải làm được việc này, nói không chừng lão gia còn rất vui vẻ ấy chứ!”
Nhấp ngụm trà, Ngũ di nương thở hổn hển bước ra cửa. Bà ta muốn đến Thạch phủ tìm Sở thị thương lượng, xem nên hoàn thành chuyện này như nào, còn phải tránh được ánh mắt của Đại phu nhân. Ai dè chân còn chưa bước ra ngoài, Sở thị đã tự mình đưa tq mang thiếp canh* đến đây.
*Thiếp canh: Ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh. (Theo Baike)
“Đây là thiếp canh của Quân nhi, bà xem có phải mang thiếp canh của Nhị cô nương…” Sở thị ấp a ấp úng, hôm nay bà đến là muốn xác định việc hôn sự.
Ngũ di nương cau mày, vẻ mặt làm khó: “Chuyện này…Ta còn chưa nói chuyện này với lão gia, tối qua ngài mệt mỏi quá. Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng đã ra cửa rồi, ta…”
“Sao mà khó xử, bà là di nương được yêu chiều nhất Tướng phủ, còn sợ Dịch Tướng ăn bà sao? Hơn nữa, chuyện này không thể kéo dài!” Sở thị ý tứ sâu xa kéo dài âm cuối, dùng ánh mắt trong lòng ngươi biết rõ liếc Ngũ di nương.
Ngũ di nương suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, trước ta nhận thiếp canh. Về phần thiếp canh của Nhị cô nương…”
“Không được, các người không thể làm vậy với tiểu thư!” Nô Nhi nổi giận đùng đùng xông tới, đoạt thiếp canh trong tay Ngũ di nương, ném trả lại cho Sở thị: “Tiểu thư sẽ không gả cho con trai bà!”
Tâm tính Nô Nhi vốn trẻ con, cả ngày chỉ nghĩ tới ăn. Ăn xong điểm tâm của Trúc Uyển, lập tức nghĩ đến điểm tâm trưng bày trong đại sảnh không ai ăn thường bị mang đổi, liền chân không nghe sai bảo chạy tới đại sảnh. Nàng thầm nói với bản thân đây không phải ăn vụng, chỉ là mình không muốn uổng phí thôi. Nhưng vừa đến đại sảnh thì nghe được cuộc nói chuyện của Ngũ di nương và Sở thị, nói muốn thiếp canh của Nhị cô nương.
“Chuyện cười, một di nương như bà có thể tùy ý sắp xếp hôn sự của tiểu thư chúng ta sao? Hiện tại nàng là con gái của Đại phu nhân, đích nữ của Tướng phủ, sao có thể gả cho con trai của một vị quan tam phẩm nhỏ nhoi?” Nô Nhi không hiểu chuyện lõi đời như nhiều người, nàng chỉ biết cấp quan của Thạch Hữu Tán Kỵ Thường Thị gì đó thấp hơn lão gia. Với lại, nàng còn nghe nói Thạch công tử kia là một người diện mạo có khiếm khuyết, sao tiểu thư có thể gả cho người như vậy chứ!
“Láo xược, một đứa nha hoàn nhỏ nhoi như ngươi lại dám tranh cãi với ta, còn dám ngang nhiên châm chọc phu nhân Hữu Tán Kỵ Thường Thị?” Ngũ di nương vỗ bàn một cái lớn tiếng hét: “Ngô ma ma, vả miệng cho ta!”
Ma ma đứng sau Ngũ di nương nghe lệnh lập tức tiến lên, túm chặt tóc Nô Nhi, vừa ‘bốp’ một tiếng đã là một bạt tai. Nô Nhi chưa kịp phản ứng đã bị một cái bạt tai, lửa giận từ từ dâng lên, cũng túm lấy tóc Ngô ma ma.
“Bốp!” Âm thanh còn vang dội hơn âm thanh vừa rồi. Nô Nhi thỏa mãn nhìn năm vết ngón tay trên mặt Ngô ma ma, phe phẩy tay nói: “Mặt dày thật, ta đánh đau cả tay!”
Khuôn mặt Ngũ di nương tức giận đến vặn vẹo, bà ta giận dữ đứng lên, thuận tay cầm chén trà trên bàn lên ném vào người Nô Nhi: “Phản, phản rồi!”
‘Bốp’ một tiếng, ly trà đập vào đầu Nô Nhi, máu tươi chảy xuôi theo khuôn mặt, nhỏ giọt xuống y phục, rơi xuống đất. Màu đỏ của máu kích thích Sở thị, bà ta hét lên một tiếng, cả người nhếch nhác chạy ra khỏi Tướng phủ, nhưng vẫn không quên dặn dò Ngũ di nương đừng quên chuyện này.
Ngũ di nương và các ma ma, nha hoàn bị dọa đến hoang mang lo sợ, đâu còn để ý đến những người khác.
Nô Nhi cười lạnh một tiếng, kiên cường nâng tay lên dùng ống tay áo lau vết máu trên trán, đi từng bước một về phía Ngũ di nương, hù dọa bà: “Ta chết rồi sẽ tới tìm bà đầu tiên!” Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
“A!” Ngũ di nương thét chói tai ôm lấy Ngô ma ma, đôi môi run rẩy nói: “Nàng…Nàng ta chết chưa?”
Ngô ma ma đi tới cúi người xuống thăm dò hơi thở Nô Nhi: “Còn thở!”
“May mắn không chết!” Ngũ di nương vỗ ngực, thở một hơi thật dài nói: “Làm sao bây giờ?”
“Ném xuống cái giếng kia, để nàng ta đi theo Nhị nương!” Ngô ma ma bình tĩnh nói: “Ngũ di nương, Nô Nhi biết chuyện này nhất định sẽ nói với Nhị cô nương, đến lúc đó sẽ…”
Đến lúc đó hôn sự này sẽ không thành! Tạm thời không nói đến chuyện lão gia có đồng ý hay không, nếu để Đại phu nhân biết nhất định bà sẽ không được yên. Ngũ di nương suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, gọi hai người của chúng ta đến, cẩn thận đừng để người khác phát hiện!”
Ngô ma ma đáp lời, chỉ chốc lát sau đi tới cũng một vị ma ma tuổi gần bằng bà.
Hai người vừa chuẩn bị nâng Nô Nhi lên, bỗng có một người đi vào đại sảnh. Ngô ma ma và vị ma ma kia sợ đến mức tay run lên, Nô Nhi đang được nâng lên bị rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘bịch’. Thương thay Nô Nhi đang hôn mê bất tỉnh, bằng không chắc chắn tìm đến hai người đánh nàng báo thù rửa hận.
Ngũ di nương ngạc nhiên quay đầu lại: “Ngươi là?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.