06
Bùi Quân Mục vào cung xin chỉ, không để ta chịu thiệt thòi, phong ta làm trắc phi.
Ngày rời phủ, mẫu thân cũng thu xếp hành lý để ra đi.
Bà nhìn ta, trong mắt hiện lên nét phức tạp khó giấu, cuối cùng không kìm được mà lên tiếng: "Từ nhi, con… có thích An Vương không?"
Ta mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó.
Cả đời mẫu thân sống trong nỗi áy náy và nhớ nhung, người kia vì bà mà cả đời không thú thê, sống ở một ngôi làng ngoài thành, mỗi ngày đều vào thành bán tranh.
Toàn bộ tiền bạc hàng tháng của mẫu thân đều gửi cho người ấy.
Mẫu thân, người lấy tình làm lẽ sống, vốn có chút thủ đoạn đấu đá trong hậu viện của các phu nhân, cũng đã dạy cho ta tất cả những gì mình biết.
Nhưng bản thân bà lại không chịu lấy lòng phụ thân, chỉ muốn giữ lấy tình cảm trong lòng.
"Mẫu thân, đời người nữ tử không nhất thiết phải trói buộc vào chữ tình này. Ít nhất con không muốn vậy. Nên khi phụ thân muốn con gả cho công tử nhà họ Tống, con không từ chối, chỉ vì muốn sống tốt với hiện tại. Nay lận đận thế nào, con đã định phải vào vương phủ này, không tránh khỏi tranh đấu, thì chẳng bằng tranh đoạt một phen."
Ta không cần tình cảm.
Quyền thế và vinh hoa đủ để bù đắp cho thiếu hụt bé nhỏ ấy.
Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-phuc-thu/3713766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.