Chương trước
Chương sau
Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhưng lại phát ra một tiếng cười khẽ: “Ta không biết, cũng giống như ta không biết ngươi là ai.”

Nam tử hướng theo ánh trăng, khoanh tay đứng, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị mà kiêu ngạo: “Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần giao hắn ra đây.”

Tạm dừng trong chốc lát, nam tử lại bồi thêm một câu: “Ta đáp ứng, việc này sẽ không quan hệ gì tới ngươi.”

Ngọc Linh Lung trầm mặc, thanh âm của nam nhân tràn ngập chắc chắn. Nàng vốn chưa nghĩ đến biện pháp giải quyết này, trong tiềm thức, nàng không tin Phượng Hiên Viên, nhưng lại càng không tin nam tử áo trên không rõ thân phận trước mắt này. Ít nhất, Phượng Hiên Viên lúc này đang bị trọng thương, tính mạng nằm trong tay nàng. Mà nam nhân trước mắt này, lại tràn ngập địch ý uy hiếp, nàng thật sự không thể cho mình một lý do để có thể tin tưởng hắn.

Trong tình hình trước mắt, nàng tình nguyện lựa chọn bảo vệ Phượng Hiên Viên, cũng không muốn đem tính mạng của mình giao cho một nam nhân chưa từng quen biết.

“Ta không tin ngươi.” Đôi môi mềm mại hé mở, phun ra lời nói lạnh như băng. Ngọc Linh Lung lạnh lùng giương đầu lên, đón nhận ánh mắt rét lạnh của nam tử.

Môi mỏng đột nhiên mím chặt, nam tử hừ lạnh một tiếng, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.

Đi tới cửa, tay phải của hắn đột nhiên vung lên, cửa ở phía sau hắn rầm một tiếng đóng lại, cùng với đó là thanh âm lạnh lẽo của hắn.

“Ngươi chính là đang muốn chết!”

Nháy máy, ngoài cửa đã không còn bất kì tiếng động nào, nam tử kia rõ ràng đã thi triển khinh công rời đi, vô thanh vô tức hệt như khi hắn xuất hiện.

Ngọc Linh Lung ngồi trong bóng đêm, ánh mắt sâu kín rơi vào bóng trăng dưới mặt đất.

Nàng muốn chết sao? Không, trực giác nói cho nàng biết, tin tưởng nam nhân này mới thực sự là tự tìm đường chết.

-----------

Đêm nay, nhất định là một đêm không hề yên bình.

Ngọc Linh Lung vừa mới nằm xuống, đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập ngoài đại môn của Phẩm Lan Uyển. Giữa đêm hôm khuya khoắt, tiếng đập cửa liên hồi khiến cho lòng người hãi hùng khiếp vía.

Huyên Thảo gác đêm bên ngoài vội vàng choàng áo khoác rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung đã tràn đầy hoảng sợ. Trễ thế này rồi, còn có ai đến Phẩm Lan Uyển? Là ai dám đến quấy rầy Ngọc Linh Lung?

Ngọc Linh Lung ngồi dậy, ánh mắt trấn định nhìn Huyên Thảo một cái: “Đi mở cửa.”

Đám nha hoàn bà tử trong viện đều bị tiếng ồn đánh thức, vội khoác thêm áo ngoài, ai cũng ngái ngủ hỏi dò nhau.

“Hơn nửa đêm, là ai đến nha?”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao động tĩnh lại lớn như vậy?”

Huyên Thảo đi mở cửa, cục diện bên ngoài khiến cho ai nấy đều câm như hến, không dám phát ra bất kì tiếng động nào.

Ngoài cửa, đèn cuốc sáng trưng, mười mấy nha hoàn bà tử cầm đền lồng, vây quanh vài người cùng nhau đi đến, người đứng đầu vậy mà lại là Ngọc lão phu nhân.

Trong vòng vây của mọi người, Ngọc lão phu nhân đoan nghiêm khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bước nhanh đến.

Ngọc Linh Lung chậm rãi đi ra, đã thấy một nha hoàn đang đỡ Ngọc lão phu nhân ngồi xuống ghế, còn lại tất cả đều yên lặng đứng ở hai bên.

Nhìn lướt qua đám người Mộ thị ở bên cạnh Ngọc lão phu nhân, Ngọc Linh Lung thản nhiên ngồi xuống: “Huyên Thảo, dâng trà cho lão phu nhân.”

Trên mặt Mộ thị có chút sượng sùng, nhìn bộ dáng của Ngọc Linh Lung, chính là không để mẹ cả như nàng vào trong mắt, lời nói cũng hoàn toàn làm như nàng không hề tồn tại.

Vẻ mặt Ngọc lão phu nhân rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng tâm tình đang không tốt, bà nhìn vào mắt Mộ thị, có chút không kiên nhẫn nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mộ thị vội vàng tiến lên vài bước, ra vẻ lấy lòng nói: “Xin lão phu nhân bớt giận, con dâu cũng thật sự không còn cách nào, nếu không cũng không dám làm phiền lão phu nhân.”

Ngọc lão phu nhân nhíu chặt mày, hừ một tiếng: “Còn nói không dám làm phiền? Hơn nửa đêm kêu ta theo ngươi tới xem Tứ nha đầu. Ngươi đây là muốn bà già ta chết sớm một chút phải không?”

Mộ thị đưa tay đuổi đám nha hoàn bà tử không liên quan trong phòng lui xuống, lúc này mới cúi đầu, không dám nhìn lão phu nhân, cũng không dám nhìn Ngọc Linh Lung, cân nhắc từng câu từng chữ: “Lão phu nhân gặp nạn trên núi, là con dâu suy nghĩ không thấu đáo. Con dâu nghe được chuyện phát sinh ban ngày, thật sự bị giật mình, may mà lão phu nhân không có việc gì ------”

Mộ thị cứ nói dông dài, Ngọc lão phu nhân vừa nghe đã không kiên nhẫn, chén trà trong tay ném mạnh xuống đất, tức giận quát: “Có chuyện gì, mau nói!”

Mộ thị sợ tới mức run run, vội vàng nói: “Toàn thành lúc này đang truy bắt thủ lĩnh của bọn cướp, con dâu sợ phủ chúng ta giấu người không nên giấu. Nếu như bị phát hiện, đây chính là tội tịch biên diệt tộc a!”

Ngọc lão phu nhân trừng mắt liếc Mộ thị một cái, nói: “Ngươi nói lời này là có ý gì, thủ lĩnh của đám cướp sao có thể ở trong phủ của chúng ta?”

Mộ thị nói thực nhanh, tựa hồ sợ bị người khác cắt ngang: “Lão phu nhân, những người hôm nay người gặp, chắc chắn chính là Thanh Liên giáo. Con dâu nghe mấy bà tử nói, những người đó đều mặc áo xanh, trên đầu đội vải xanh. Đó chính là trang phục của Thanh Liên giáo a!”

Nghe Mộ thị nói đến Thanh Liên giáo, sắc mặt lão phu nhân lập tức thanh đổi, thanh âm cũng lạnh nhạt vài phần: “Ngươi nói là sự thật?”

Thanh âm của Mộ thị cơ hồ sợ tới mức biến giọng: “Con dâu sao dám lừa lão phu nhân? Tiểu công tử hiện nay của Cam phủ còn chưa tìm thấy, tất cả người trong kinh thành đều hiểu là bị Thanh Liên giáo bắt đi! Cả kinh thành lúc này đều thần hồn nát thần tính, nơi nơi đều đi tìm người của Thanh Liên giáo, để tìm được tiểu công tử của Cam phủ a!”

Ngọc lão phu nhân nhăn mày càng chặt, bà giương mắt nhìn Ngọc Linh Lung nói: “Vậy, chuyện này có quan hệ gì tới Tứ nha đầu?”

Mộ thị cúi đầu càng thấp, hoàn toàn không dám nhìn Ngọc Linh Lung: “Có người nhìn thấy, Tứ nha đầu giấu người trong phủ chúng ta.”

Một lời nói ra, bốn phía cả kinh.

Ngọc lão phu nhân lập tức nói: “Điều này sao có thể? Tứ nha đầu cả ngày hôm nay đều ở cùng chỗ với ta, sao có thể có quan hệ gì với Thanh Liên giáo?”

Mộ thị vội la lên: “Con dâu không dám nói dối, thật đúng là có người tận mắt thấy!”

Ngọc Linh Lung từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Vậy sao? Ai thấy?”

Mộ thị vừa nghe thấy thanh âm của Ngọc Linh Lung không nhịn được run rẩy cả người, hoang mang rối loạn vội vàng lôi một người đứng phía sau lên, gấp gáp hỏi: “Ngươi nói mau, ngươi tận mắt thấy có người trốn trong phủ của chúng ta phải không? Là ai giấu?”

Người bị lôi ra có thân hình nho nhỏ, một tay dụi mắt, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

Nghe được câu hỏi của Mộ thị, Ngọc Duy Nguyên giương mắt nhìn quanh phòng một lần, cánh tay nhỏ bé mập mạp lập tức vươn ra, thẳng tắp chỉ về phía Ngọc Linh Lung.

“Chính là nàng!”

Ngọc Linh Lung rũ mắt xuống, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh.

Hóa ra là bị tiểu tử này nhìn thấy, vậy mà còn chạy tới cáo trạng với Mộ thị, ngay cả Ngọc lão phu nhân cũng bị kinh động.

Xem ra, Mộ thị từ đầu đến cuối vẫn chỉ hận nàng không chết, bắt được cơ hội sẽ lập tức tiêu diệt nàng. Bây giờ Ngọc lão phu nhân đã trở về phủ, Mộ thị cũng có một chút lo lắng, không phải sao?

Thấy Ngọc Linh Lung không phủ nhận, lá gan của Mộ thị lớn hơn một chút, nàng lôi kéo Ngọc Duy Nguyên, gương mặt ra vẻ suy nghĩ vì đại cục, hướng Ngọc lão phu nhân nói: “Nguyên nhi thấy người nọ mặc áo xanh, hơn nữa trên người đều là máu, chỉ sợ là dư đảng của Thanh Liên giáo mà nha môn đang truy tìm! Nếu là dân thường thì cũng thôi, nhưng hiện tại, chỉ cần vô ý cũng chính là tội tru di cửu tộc, con dâu thật sự không dám đảm đương trách nhiệm lớn như vậy, đành phải cầu xin lão phu nhân làm chủ!”

Sắc mặt của Ngọc lão phu nhân càng lúc càng tối, chuyện hôm nay xảy ra đều là chính mình trải qua, mắt thấy Mộ thị nói rõ đạo lý, ngay cả bà cũng có vài phần không thể khẳng định mà đứng lên.

Tầm mắt hướng về phía Ngọc Linh Lung, Ngọc lão phu nhân nói: “Tứ nha đầu, ngươi nói thế nào?”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, vân đạm phong khinh bưng ly trà lên: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ta muốn phủ nhận, có ai chịu tin?”

Ngọc lão phu nhân không hề nghĩ ngợi nói: “Tứ nha đầu, ngươi yên tâm. Chỉ cần có ta, xem ai dám nói xấu ngươi!”

Trông thấy bộ dáng Ngọc lão bảo hộ mình như vậy, đáy lòng Ngọc Linh Lung dâng lên một tia cảm động. Chẳng qua, rất nhanh đã bị một loại cảm xúc khác thay thế.

Mộ thị, món nợ này, chị đây sớm muộn gì cũng tính với ngươi.

Lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ thị đang cúi đầu, thanh âm của Ngọc Linh Lung không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng: “Không sai, là ta giấu!”

Nghe xong lời này, mỗi người trong phòng đều có biểu cảm khác nhau.

Ngọc lão phu nhân sửng sốt, tựa như không thể tin vào lỗ tai của mình: “Tứ nha đầu, ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự giấu người trong phủ? Người nọ là Thanh Liên giáo?”

Ngọc Linh Lung nói: “Ta không biết có phải Thanh Liên giáo hay không, nhưng hắn đúng là mặc áo xanh.”

Ngọc lão phu nhân nhíu mày: “Chuyện này… Rốt cuộc là thế nào?”

Mộ thị đứng một bên nghe thấy Ngọc Linh Lung chính mồm thừa nhận, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng, không biết từ lúc nào sống lưng cũng thẳng hơn một chút.

Ngoài mặt, nàng lại giả bộ cùng Ngọc lão phu nhân san sẻ, đầy thấm thía nói với Ngọc Linh Lung: “Linh Lung a, ngươi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nào biết chuyện này nghiêm trọng thế nào a! Người của Thanh Liên giáo sao có thể tùy tiện chọc vào? Đừng nói chi là triều đình lúc này nơi nơi đều truy lùng ------”

Ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Linh Lung quét nhìn Mộ thị một cái, Mộ thị lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, lời nói còn trong miệng bất tri bất giác dừng lại, không dám nói thêm gì nữa.

Cho dù lúc này Ngọc Linh Lung thật sự gây ra chuyện, Mộ thị cũng không dám trách cứ nàng. Loại thứ nữ mà cứ động một tí liền sử dụng quyền cước, Mộ thị đương nhiên không dám trêu vào.

Dù sao hiện tại Ngọc lão phu nhân đã trở lại, chuyện trong phủ tự nhiên sẽ có người làm chủ. Ngọc lão phu nhân cũng không phải là một người có tình tình tốt, nàng ngược lại muốn nhìn, Ngọc lão phu nhân muốn xử trí thứ nữ này thế nào. Mặc kệ hai người bọn họ ai thiệt hơn ai, đối với nàng đều là chuyện có lợi.

Mà bộ dáng Ngọc Linh Lung lúc này lại chẳng hề để ý, tựa như không đem chuyện này để trong lòng, thân mình dựa vào ghế, hai mắt sáng như sao nhìn đám người trong phòng, quanh thân tràn ngập khí thế bức người.

“Người, ta dấu đi rồi, các ngươi có ý kiến gì?”

Ngọc lão phu nhân thở dài thật sâu: “Linh Lung à, đây không phải là việc nhỏ. Ngươi nói cho ta trước đã, có tính toán gì không?”

Mộ thị ra vẻ lo lắng nói: “Lão phu nhân, như vậy sao được, người còn hỏi có tính toán gì không? Chuyện này còn phải nghĩ sao, nhất định phải nhanh trói người lại, đưa đến nha môn. Nói không chừng còn có thể lập công chuộc tội….”

Mới nói được đến đây, tách trà trên tay Ngọc Linh Lung đã bay ra, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu Mộ thị, khiến búi tóc trên đầu ả xiêu vẹo, cả mặt đầm đìa nước trà.

Chuộc tội cái con mẹ ngươi! Ta xem ngươi là sợ người ta không biết trong phủ có giấu người, muốn khiến cho toàn bộ kinh thành đều biết!”

Làm như nàng không biết chút tâm tư nhỏ này của Mộ thị ư? Còn không phải muốn lấy cái cớ bên ngoài đang vây bắt Thanh Liên giáo, đem nàng đến nha môn! Chứa chấp thủ lĩnh cường đạo, mượn gió đẩy thuyền*, Mộ thị chính là muốn đại nghĩa diệt “thân” , lấy bản thân làm gương sao? Khiến nàng tự đến nha môn tự thú, muốn mình sống hay chết cũng mặc cho số phận sao?

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chứa chấp người của Thanh Liên giáo, triều đình sao có thể buông tha dễ dàng cho nàng? Ít nhất cũng sẽ buộc tội nàng, giam giữ vào nhà lao, đến lúc này, Mộ thị khẳng định sẽ không ra mặt cứu nàng.

Ngọc Linh Lung không có giác ngộ cao như vậy, cái gì mà phải làm một thị dân tốt ở cổ đại, lại càng không có khả năng đi đầu thú, đem tính mạng của mình giao cho người khác, nhất là giao cho triều đình!

Cho nên, nàng vừa nghe lời nói của Mộ Thị, lập tức lên tiếng phủ định.

Mộ Thị không nghĩ tới thứ nữ này dám đánh mình trước mặt Ngọc lão phu nhân, tức khắc liền cảm thấy mặt mũi đều mất hết. Nàng lấy khăn con lau nước trà trên mặt, cúi đầu nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Che giấu khâm phạm, ta cũng không giúp được ngươi.”

Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ta muốn ngươi giúp? Ngươi không đến quấy chuyện của ta, ta liền cảm tạ trời đất!”

Ngọc lão phu nhân vẫn cau mày nhăn mặt nhìn trò khôi hài trước mắt, thẳng đến khi nghe thấy câu này, mới mở miệng nói: “Tứ nha đầu, ngươi đã nghĩ cách giải quyết rồi?”

Ngọc Linh Lung không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này, ta sẽ tự xử lý, không cần các ngươi nhúng tay.”

Gương mắt nhìn về phía Mộ Thị đang muốn nói rồi lại thôi, Ngọc Linh Lung trầm giọng nói: “Người là do ta giấu, ngươi không sợ xét nhà thì cứ đi cáo trạng. Dù sao, kết quả có thế nào, trên dưới Ngọc phủ một người cũng đừng muốn sống!”

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh.

Không sai, ở trong Ngọc phủ, các nàng cùng kẻ thù đấu qua đấu lại không biết mệt, nhưng nếu gặp đại sự, các nàng đều bị buộc chung một con châu chấu. Mặc kệ muốn nhảy nhót thế nào, cũng đừng mong có một người trốn thoát.

Sắc mặt Ngọc lão phu nhân cứng đọng, nhìn Ngọc Linh Lung thật sâu, một lúc sau mới mở miệng: “Tứ nha đầu, ta tin ngươi.”

Tiếp đó, Ngọc lão phu nhân nghiêm giọng lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, ai cũng không được phá hư chuyện của Ngọc Linh Lung!”

Ánh mắt sắc bén không chút khách khí nhìn chằm chằm Mộ thị, Ngọc lão phu nhân trầm giọng nói: “Nếu không phải nhờ có Linh Lung, cái mạng già của ta không xuống núi nổi! Ai dám khi dễ Linh Lung, chính là đối nghịch với ta!”

Mộ thị cắn chặt môi, vẫn còn có chút không tình nguyệt gật gật đầu.

Nhìn bóng lưng Ngọc lão phu nhân dẫn theo đám người Mộ Thị rời đi, vẻ mặt Ngọc Linh Lung có chút phức tạp.

Không nghĩ tới, Ngọc lão phu nhân thế nhưng lại tin tưởng nàng như vậy! Hỏi cũng không hỏi lấy một tiếng, toàn bộ tánh mạng Ngọc phủ đều giao cho mình.

Suy tư trong chốc lát, nàng đứng dậy, đi vào buồng trong: “Huyên Thảo, Linh Nhi, lại đây với ta!”

--- ------ ------ ------ ------ -------

Cửa sau Ngọc phủ sáng sớm ngày hôm sau…

Vài bà tử thô kệch cùng nhau nặng nề đẩy một chiếc xe chở đầy nước vo gạo, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Mã Trường Canh không ngừng ngáp dẫn đầu.

“Mã tẩu, hôm nay sao lại dậy sớm thế?” Một bà tử tán gẫu cùng Mã Trường Canh.

Mã Trường Canh nện nện vào eo, phờ phạc nói: “Đừng nói nữa, cũng không biết tiểu thư bị làm sao, nửa đêm hôm qua bỗng nhiên bảo ta sáng sớm hôm nay tự mình đến đây áp tải xe nước gạo này, cũng chẳng nói lý do. Ta sầu muộn đến giờ đây!”

Một bà tử khác cười nói: “Mấy chuyện thế này bình thường đều do chúng ta àm, chẳng lẽ tiểu thư không yên tâm sao?”

Mã Trường Canh nghi hoặc lắc đầu: “Không phải nha, các ngươi làm việc cũng không phải mới ngày một ngày hai, lại chưa từng gây ra lỗi gì, tiểu thư sao có thể không tin các ngươi?”

Nhóm bà tử cười nói: “Cũng khó nói, vị tiểu thư này của chúng ta nha, hành sự không giống người khác, ai biết tiểu thư nghĩ gì đâu?”

Mã Trường Canh vội nói: “Đừng nói nữa, để tiểu thư biết, liền vả miệng của ngươi!”

Nhóm bà tử cũng biết thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, vừa nghe vậy quả nhiên liền không lên tiếng nghị luận nữa, chỉ tán gẫu mấy chuyện linh tinh khác.

Rất nhanh, xe nước gạo đã ra khỏi cửa sau Ngọc phủ, rẽ vào một cái ngõ nhỏ.

Mã Trường Canh vừa đi vừa nói: “Tiểu thư bảo, hôm nay ra ngoại thành tìm một nơi bất kỳ đổ nước gạo.”

Một bà tử ngạc nhiên nói: “Sao lại thế? Trước đây đều trực tiếp bán cho người thu nước gạo, chúng ta giảm đi không ít việc, lại có thể kiếm thêm chút thu nhập, sao hôm nay lại không bán?”

Mã Trường Canh nói: “Tiểu thư phân phó như vậy, ai dám hỏi vì sao? Các ngươi chỉ cần làm như được sai bảo là được. Yên tâm, qua hôm nay, lại giống như quy củ cũ, các ngươi muốn bán cho ai thì bán. Chuyện hôm nay làm tốt, trở về sẽ có thưởng.”

Nhóm bà tử lúc này mới không nói gì nữa, cùng nhau hỗ trợ đẩy xe nước gạo đi về phía trước.

Các nàng không biết, lời nói vừa rồi, sớm đã bị người nghe lén.

“Động thủ!” Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, tựa như là đồng thời, vài bóng người màu đen quỷ mị xuất hiện ở cuối hẻm, cước bộ cực kì nhanh lao về phía xe nước gạo.

“Này này này, các ngươi là ai!?” Mã Trường Canh đột nhiên trông thấy đám người xuất hiện, lao thẳng về phía các nàng, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan vì sợ hãi: “Các ngươi muốn gì!?”

Đám người mặc áo đen trước mắt bịt vải đen che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt. Trời lúc này nóng vô cùng, những người này rõ rang có vấn đề.

Không để ý đến tiếng kêu la đầy kinh ngạc của nhóm bà tử, vài người mặc áo đen đẩy các nàng sang một bên, lập tức vây xung quanh xe nước gạo.

Bốn thùng nước gạo to đùng trên xe, bên trên đậy nắp gỗ, không thể thấy rõ bên trong có gì.

Gã áo đen cầm đầu dùng mắt sai khiến đồng bọn, vài kẻ áo đen đứng bên cạnh lập tức rút kiếm ra khỏi bao, đồng loạt đâm về phía thùng gỗ!

“A! Các ngươi…” Lá gan của Mã Trường Canh cũng coi như được coi là lớn, trông thấy đám người động thủ, lập tức lên tiếng quát!

Không đợi nàng nói xong, bốn thùng nước gạo đã bị đám người áo đen phá hư, nước bên trong lập tức phun mạnh ra ngoài, đám người áo đen đứng ngay bên cạnh dính đầy nước gạo, ngay cả nhóm người Mã Trường Canh đứng xa xa cũng bị bắn tung tóe.

Đám người áo đen mới vừa rồi còn đầy khí thế, lúc này lại ướt sũng, bộ đồ màu đen dính đầy nước gạo thối hoắc, còn có cả cọng rau và vỏ trứng…

Bốn thùng nước gạo nhanh chóng chảy hết nước, bên trong trừ bỏ cơm thừa canh cạn cũng không còn bất cứ vật gì.

Toàn bộ đám người áo đen giật mình đứng nguyên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Mã Trường Canh vỗ vỗ nước bẩn trên người, hổn hển nói: “Giữa ban ngày ban mặt, ngay cả mấy thùng nước gạo các ngươi cũng muốn cướp?”

Gã áo đen cầm đầu nhíu mày, vẫn không hết hi vọng lấy kiếm chọc chọc vài cái phía dưới xe, thẳng đến khi xác định không có bất cứ thứ gì, mới trầm giọng phun ra một chữ: “Lui!”

“Này này, các ngươi cứ như vậy mà đi à?” Mã Trường Canh không cam long đuổi theo, nhưng không ngờ nháy mắt một cái, đã không thấy một góc áo của đám người áo đen.

Nếu không phải dưới đất đầy nước gạo và đồ ăn thừa, các nàng còn tưởng tất cả là do mình nhìn nhầm.

Nhóm bà tử không ngừng đưa mắt nhìn nhau, khó hiểu vô cùng. Không phải chỉ là mấy thùng nước gạo thôi sao? Những người này đến làm loạn cái gì?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Ngọc Linh Lung nửa nằm trên sạp (một loại giường nhỏ hẹp và dài),nghe Mã Trường Gia sinh động báo cáo, nhất là khi nghe đến đoạn đám người áo đen toàn thân dính nước gạo, rốt cuộc không nịn được liền bật cười.

“Tiểu thư, người bảo thế này là thế nào a, mấy thùng nước gạo, bán cũng không hơn hai đồng, bọn họ lại tốn sức muốn cướp về?” Vẻ mặt Mã Trường Canh đầy mê muội kết thúc màn báo cáo của mình.

Ngọc Linh Lung mím môi, ý bảo Huyên Thảo lấy bạc ra: “Ngươi làm tốt lắm, cầm tiển thưởng ra ngoài đi.”

Mã Trường Canh không hiểu ra sao, ù ù cạc cạc tiếp nhận tiền thưởng đi ra ngoài.

Huyên Thảo thu lại túi tiền, cười nói: “Tiểu thư, người thật sự quá thông minh.”

Ý cười trên mặt Ngọc Linh Lung dần rút đi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng cao hứng sớm như vậy.”

Phượng Hiên Viên vẫn còn trốn trong Ngọc phủ, đây mới là nỗi lo lớn nhất của nàng.

Từ khi nam nhân đeo mặc nạ bạc đến tìm mình hôm qua, nàng liền biết, đám người áo đen sẽ không dễ dàng mất hy vọng. Nếu bọn họ nhận định Phượng Hiên Viên trốn trong Ngọc phủ, như vậy toàn bộ Ngọc phủ nhất định sẽ bị bọn họ kín đáo theo dõi, mà bất kì ai ra vào ngoài cửa lớn khẳng định canh phòng nghiêm ngặt.

Để cho đám người Mã Trường Canh diễn trò, thứ nhất là để xác định phán đoán của nàng, thứ hai là đánh lạc tầm mắt của đám người áo đen. Bất quá, đám người này ngay cả mấy thùng nước gạo cũng không buông tha, đúng là khiến cho nàng càng lúc càng cảm thấy chuyện này khó khăn.

Ngọc phủ cũng không lớn, nếu đám người áo đen cưỡng chế xâm nhập điều tra, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm thấy Phượng Hiên Viên.

Thời gian Phượng Hiên Viên lưu lại Ngọc phủ dài hơn một khắc, nàng liền thêm một khắc nguy hiểm.

Huyên Thảo ở một bên nhẹ nhàng quạt cho Ngọc Linh Lung, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ngọc Linh Lung nhíu mày: “Còn chưa nghĩ ra!”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh quen thuộc vô cùng: “Linh Lung, Linh Lung! Ngươi có đó hay không?”

Nghe thấy thanh âm này, gương mặt Ngọc Linh Lung nhất thời xầm xuống: “Sao hắn lại đến đây?”

Mới thanh tĩnh vài ngày, cái tên đánh chết không rời này lại mò đến cửa.

Húc Vương cũng không cần người vào báo, cứ thuộc đường mà vào: “Linh Lung, nàng ở nhà làm gì vậy?”

Ngọc Linh Lung trở mình một cái, trực tiếp ném Húc Vương ra sau lưng, dứt khoát phớt lờ không thèm để ý.

Húc Vương đỡ lấy cây quạt trong tay Huyên Thảo, đứng bên cạnh quạt cho Ngọc Linh Lung: “Trời nóng như vậy, ta sợ nàng buồn chán, cố ý đến nói chuyện với nàng.”

Ngọc Linh Lung cười nhạt, buồn chán? Chỉ sợ trên đời này người không có chuyện gì làm nhất là Húc Vương hắn!

Húc Vương vụng về phe phẩy quạt phía sau Ngọc Linh Lung, không ngừng nói: “Ai, nàng có nghe thấy không? Tiểu công tử Cam gia không tìm thấy rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.