Chương trước
Chương sau
Trông thấy thần sắc sợ hãi của Thi Huệ Thư, nam tử trẻ tuổi kia không nhịn được càng thêm đắc ý, dương dương tự đắc nói: “Các nàng là nữ hài nhà ai? Không bằng theo gia đi, ta cam đoan các nàng sẽ được ăn no uống say, nửa đời sau hưởng phúc vĩnh viễn!”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng: “Khẩu khí thật lớn! Con mẹ ngươi muốn làm gì?”

Gã sai vặt phía sau nam tử lập tức quát: “Lớn mật! Gia nhà chúng ta đường đường là công tử của Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi chỉ là một dân nữ, lại dám cuồng ngôn như vậy, không sợ bị trừng trị sao?”

Ngọc Linh Lung cười lạnh. Loại công tử này, đại khái là thấy Thi Huệ Thư và Ngọc Linh Lung chỉ dẫn theo vài tiểu nha hoàn, còn tưởng là con gái cưng của một nhà dân thường, mới không kiêng nể gì mà đùa giỡn các nàng.

Nam tử thấy Ngọc Linh Lung không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng sợ, cười nói: “Gia là Phùng Tư Hoài. Nàng có thể đi nghe ngóng xem gia là nhân vật bậc nào. Đi theo gia, khẳng định sẽ không bạc đãi nàng —–”

Nói xong, Phùng Tư Hoài đưa tay nâng cằm Ngọc Linh Lung lên, mắt híp lại, khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.

Linh Nhi bước lên hai bước, gạt tay Phùng Tư Hoài ra: “Buông ra! Không cho phép ngươi chạm vào tiểu thư nhà ta!”

Phùng Tư Hoài cười hì hì nói: “A! Tiểu nha đầu này cũng đủ cay! Ngươi gấp cái gì? Gia với tiểu thư nhà ngươi chơi đùa một chút. Chơi xong, tự nhiên sẽ đến lượt ngươi!”

Nhẫn nại của Ngọc Linh Lung đã đến cực hạn, nghe xong lời này trực tiếp phi một cước, đem Phùng Tư Hoài đá ngã xuống đất!

“Ối!” Phùng Tư Hoài bị bất ngờ không kịp phòng ngự, nhất thời ôm bụng kêu gào thảm thiết.

Gã sai vặt phía sau hắn thấy chủ tử chịu thiệt, lập tức xắn tay áo xông vọt lên, miệng thô tục mắng: “Tiểu tiện nhân, công tử chúng ta coi trọng ngươi, là phúc của ngươi, ngươi con mẹ nó lại dám đánh người? Ta thấy ngươi là không muốn sống phải không?”

Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh, một phát túm lấy cánh tay của gã sai vặt, dễ như trở bàn tay kéo một cái, thoát khỏi cánh tay của gã, ngay sau đó liền đá một cước lên mông, rồi một cước lên miệng của hắn.

Bên kia, Linh Nhi cũng nghênh đón, ba quyền hai cước đã đánh ngã hai gã sai vặt khác.

Phùng Tư Hoài lúc này đã muốn đứng dậy, ôm bụng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nghiêng ngả lảo đảo vài cái, rồi đưa tay chỉ thẳng vào Ngọc Linh Lung nói: “Lên cho ta, bắt lấy tiểu tiện phụ này ——”

Lời còn chưa dứt, liền thấy thân ảnh như quỷ mỵ của Ngọc Linh Lung đảo mắt một cái đã đứng bên người hắn, bàn tay nhỏ bé chuẩn xác nắm lấy cằm hắn, thuận thế uốn éo vài cái. “Rắc” một cái, cằm của Phùng Tư Hoài đã muộn rụng ra khỏi hàm, nửa câu sau cứ thế mà nuốt xuống.

Còn lại vài gã sai vặt nghe thấy lời nói của chủ tử, vẫn không biết sống chết như cũ xông lên, Ngọc Linh Lung tùy tay đẩy Phùng Tư Hoài sang một bên, đôi chân xinh đẹp bay lượn vài vòng, đem mấy gã sai vặt còn lại đánh ngã nhào trên đất.

Trong đại điện vốn yên tĩnh trống trải, giờ phút này đã tràn ngập tiếng rên rỉ thống khổ. Phùng Tư Hoài cũng đám tay sai ôm vết thương nằm trên đất vặn vẹo, cũng chẳng còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi nữa.

Thi Huệ Thư trước giờ sao có thể gặp cảnh tượng như vậy, sợ tới mức răng nanh run rẩy đánh vào nhau kèn kẹt, cùng với tiểu nha hoàn của mình lui vào trong góc, không dám nói lời nào, lại càng không dám đứng dậy.

Ngọc Linh Lung vỗ vỗ bụi trên tay, đi đến trước mặt Phùng Tư Hoài, một chiếc giày thêu trực tiếp dẫm lên khớp cằm của hắn. Phùng Tư Hoài đau đớn há miệng không ngừng rên rỉ.

Ngọc Linh Lung từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy tia hàn ý: “Thế nào, vui lắm sao?”

Hắn không phải muốn chơi đùa sao? Nàng liền chơi cùng hắn!

Phùng Tư Hoài đau đớn mức nói không ra lời, đôi mắt hoảng sợ nhìn Ngọc Linh Lung, trên mặt đầu là thần sắc cầu xin tha thứ. Hắn cố gắng dịch chuyển thân mình về phía sau từng chút từng chút, trực tiếp đem mình dịch vào dưới bàn án, như thể có vậy mới có thể an toàn được một chút.

Ngọc Linh Lung đưa tay nhấc chiếc lư hương thật lớn trên bàn lên, đập mạnh một cái lên đầu Phùng Tư Hoài: “Chị đây cho ngươi biết, chơi như thế nào mới được gọi là vui!”

Lư hương nặng nề vừa đánh xuống, lập tức làm cho Phùng Tư Hoài choáng váng đầu óc, tàn hương thật dày rơi trên mắt hắn, mũi hắn, cả cái miệng của hắn nữa. Hắn muốn chạy, lại không thấy đường. Hắn muốn thở, mà thở không nổi. Hắn muốn kêu cứu, nhưng lại không thể mở miệng.

Ngọc Linh Lung nhìn cánh tay tên nhóc con trước mắt không ngừng quơ lung tung lạnh lùng cười, mạnh mẽ đưa chân đá vào cái lư hương!

“Oành” một tiếng thật lớn, cả người Phùng Tư Hoài cùng chiếc lư hương nháy mắt đã bay ra ngoài, rơi một cái thật mạnh xuống bậc thềm cao cao ngoài đại điện, mà ngay cả rên một tiếng cũng không nổi, chỉ có thể bất động nằm im.

Ngọc Linh Lung thổi thổi tàn hương trên tay, mặt không đỏ khí không gấp đi về phía Thi Huệ Thư: “Còn trốn ở đây làm gì, mau đứng lên!”

Thi Huệ Thư run rẩy đứng lên, lại nhìn nhìn đám người ngã trái ngã phải trong đại điện, không tin vào mắt mình nói: “Đây….đây là…”

Đôi mày Ngọc Linh Lung nhíu lại: “Ngươi sợ cái gì, cũng không phải ngươi đánh!”

Vừa rồi trên đường đi, tiểu cô nương này không phải nói nhiều lắm sao? Sao giờ một câu cũng không nói nổi? Lá gan cũng thật nhỏ!

Thi Huệ Thư hít sâu một cái, mới có thể đem lời muốn nói nói ra: “Linh Lung, lá gan của ngươi cũng thật lớn!”

Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh: “Đánh hắn thì làm sao? Ai bảo hắn dám chọc ta!”

Thi Huệ Thư kinh hồn bạt vía nói: “Ngươi không nghe thấy sao? Hắn là công tử của Binh bộ Phùng thượng thư! Đây chính là cấp trên của phụ thân ngươi nha!”

Ngọc Linh Lung ngẩn ra, rồi lập tức nở nự cười. Thật đúng là, Binh bộ thượng thư? Đây không phải người cai quản lão già hỗn đản Ngọc Bằng kia sao?

Nữ nhi của Ngọc Bằng đánh nhi tử của Phùng thượng thư! Món nợ này, tính thế nào đây?

Thế này đủ khiến Ngọc Bằng uống một ấm trà nóng.

Ngọc Linh Lung đánh người xong, tâm tình cực kỳ tốt, cười nói: “Quan tâm nhiều làm gì? Ta đói bụng! Đi, chúng ta đi ăn chay!”

———————————–

Hậu viện chùa Phổ Độ có bốn năm sương phòng ngay ngắn cạnh nhau. Bốn phía là tường cao vây quanh, ở đằng sau xa xa là núi thẳm. Vì ở đây có nhiều nữ khách tới thắp hương bái Phật, đa số trong đó là nữ quyến nhà quan, bởi vậy mà nơi này cùng đại điện phía trước hoàn toàn ngăn cách, vô cùng u tĩnh.

Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Thư ngồi trong phòng. Một bàn tiệc lớn trước mặt bày đầy đồ ăn chay. Thi Huệ Thư lại có vẻ nặng nề tâm sự, chẳng có một chút tâm tư dùng cơm.

Ngọc Linh Lung lại hoàn toàn tương phản. Sáng sớm ngày hôm nay còn chưa dùng điểm tâm xong đã bị Thi Huệ Thư kéo ra ngoài, giằng co mãi tới trưa, vừa rồi lại hoạt động chút gân cốt, Ngọc Linh Lung giờ phút này đúng là thèm ăn vô cùng.

Đủ món ăn chay bày đầy trên bàn, đều được chế thành từ sợi đậu phụ khô, măng mùa đông, củ cải, nấm tiên, nấm Khẩu Bắc, đậu hũ, măng khô…Có lẽ là vì ở phương Bắc, đa số món ăn đều nhiều màu sắc mà dày vị, hình dáng cũng rất đẹp, khiến cho người vừa nhìn thấy đã muốn động mồm.

Những món ăn Ngọc Linh Lung có thể gọi tên, đại khái cũng chỉ là khoai sọ hoàng yến, hoa cúc chua ngọt, giò heo kho khổ qua…, còn lại đều là những món nàng chưa từng thấy qua. Tâm tinh Ngọc Linh Lung hôm nay vô cùng tốt, hiếm khi cũng nói nhiều hơn, chỉ vào một đĩa đồ ăn hỏi: “Đây là cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.