Chương trước
Chương sau
Không nói đến Thôi ma ma vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin Ngọc Linh Lung, mà hậu viện Ngọc phủ lúc này vì Húc Vương đến mà gà bay chó sủa khắp nơi. Húc Vương sải bước về phía nội viện, đại quản gia dẫn theo một đám quản sự, cùng tiểu nha hoàn ở các phòng, vội vã chạy theo sau Húc Vương.

Ngăn? Đương nhiên không ai dám, ngay cả chủ gia đình là Ngọc tướng quân cũng không dám lên tiếng, đám nô tài bọn họ lại dám ngăn Húc Vương? Đầu không muốn trên cổ rồi sao?

Chẳng những không dám ngăn Húc Vương lại, còn phải phái một đại nha hoàn lớn gan đi đường trước dẫn đường.

Việc những người còn lại có thể làm, là chạy thật nhanh tới phòng của các nữ quyến trong viện thông báo: tất cả ngồi ngoan ngoãn trong phòng, nhất định không được đi ra, tránh gặp phải Húc Vương.

Cùng một lúc, mọi người trong hậu viện của Ngọc phủ từ bốn phương tám hướng chạy qua chạy lại, thông báo cho chủ tử của mình. Đương nhiên, chuyện Húc Vương xông thẳng vào nội viện Ngọc phủ chỉ vì muốn gặp Ngọc Linh Lung nói chuyện ai ai cũng đều biết.

Cũng may, hậu viện Ngọc phủ cũng không quá lớn, Phẩm Lan Uyển cũng không xa. Không mất đến một chén trà nhỏ, Húc Vương đã tiến đến trước cửa lớn của Phẩm Lan Uyển.

Một đường gió êm sóng lặng, ngay cả một con chó con mèo cũng không thấy. Thế nhưng lúc này, từ một nơi bí mật nào đó, có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú dõi theo mọi động tĩnh của Phẩm Lan Uyển.

Húc Vương hắng giọng một cái, phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người, cao giọng nói: “Tại hạ Ngu Liệt Dương, cầu kiến Ngọc tứ tiểu thư.”

Thôi ma ma vẫn đang ra sức cầu xin Ngọc Linh Lung lại nghe thấy một tiếng này, giống như trúng phép, kinh ngạc đứng im tại chỗ, ngay cả nói cũng không nói nổi.

Trong nội viện đột nhiên xuất hiện thanh âm của nam tử như vậy, dù là ai cũng cảm thấy kinh ngạc ngoài ý muốn, nhưng Thôi ma ma không phải vì nghe thấy thanh âm của nam tử, mà là, ngay lập tức nàng liền biết, người tới là ai.

Húc Vương trực tiếp vào nội viện tìm Ngọc Linh Lung, điều đó chứng minh nhiệm vụ khẩn cầu Ngọc Linh Lung ra ngoài của Thôi ma ma đã hoàn toàn thất bại, nhưng lại khiến cho Húc Vương giá lâm tới Phẩm Lan Uyển, không cần nghĩ cũng biết tình trạng bên ngoài thế nào.

Không thèm để ý tới khuôn mặt xám xịt như tro tàn của Thôi ma ma, Ngọc Linh Lung nghe được thanh âm của Húc Vương, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, cũng không quay đầu lại mà phân phó Linh Nhi: “Đi, làm cho hắn cút!”

Huyên Thảo tuy lanh lợi nhưng lá gan lại nhỏ, Thôi ma ma lại càng không thể trông cậy vào. Người bên nàng lúc này, chỉ có Linh Nhi gan lớn quật cường, bảo nàng ra ngoài truyền lời là thích hợp nhất.

Linh Nhi lên tiếng rồi ra, thoải mái mở cửa lớn ra, cũng không hành lễ, thanh âm trong vắt nói: “Tiểu thư nhà ta nói không gặp, mời Vương gia trở về đi!”

Húc Vương cũng không giận, cây quạt trong tay nhẹ lay động, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: “Cổ nhân nói: một nụ cười của thiên kim còn khó có được, huống chi là gặp mặt một lần?”

Nói xong, cũng không đợi Linh Nhi trả lời, từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, thuận tay ném lại.

Linh Nhi muốn tránh cũng không được, theo bản năng bắt lấy, lại nghe Húc Vương nói: “Đây là Dạ Minh Châu Nam Hải, coi như là lễ gặp mặt của ta với Ngọc tứ tiểu thư.”

Một câu tiếp một câu, tất cả đều cao giọng nói, rõ ràng là cố ý để Ngọc Linh Lung nghe được.

Ngọc Linh Lung nghe thấy lại càng tức giận, lúc này Linh Nhi cầm hộp nhỏ tiến vào, đặt lên bàn.

Hộp vừa mở ra, mọi người nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời, chỉ thấy lớp gấm trắng ngần trong hộp vừa trải ra, liền hiện ra một viên Dạ Minh Châu to như trứng gà. Mặc dù lúc này là ban ngày, vẫn phát ra tia hào quang yếu ớt, vừa thấy liền biết là cực phẩm.

Ngọc Linh Lung vừa nhìn lướt qua, đôi bàn tay hồng phấn không nhịn được xiết chặt.

Con mẹ nó, xem nàng là cái gì?

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy viên Dạ Minh Châu, Ngọc Linh Lung sải bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa lớn, Húc Vương một thân áo dài hớn hở nhìn thấy Ngọc Linh Lung, còn chưa cả kịp cười lấy một cái, đã bị một vật gì đó đập trúng mắt!

“Ngươi coi ta là kỹ nữ à? Lễ gặp mặt cái con mẹ nó, đem cái lễ gặp mặt của con mẹ ngươi cút về cho ta!”

Không phải Ngọc Linh Lung cố ý muốn lỗ mãng, nhưng hành động của Húc Vương thật sự rất đáng giận. Cái gì mà tặng một viên Dạ Minh Châu để có thể gặp nàng? Nằm mơ giữa ban ngày!

Húc Vương lau lau trán, trên mặt lại vẫn cố gắng mỉm cười hùa theo: “Linh Lung, là ta sai rồi. Vậy nàng thích cái gì, ta đi tìm đến tặng cho nàng!”

Ngọc Linh Lung tức giận đến mức lông mày dựng thẳng, mắng to: “Ta thích ngươi chết xa ra một chút!”

Nói xong, Ngọc Linh Lung hừ một tiếng, nặng nề đóng cửa lớn lại!

Bên ngoài Phẩm Lan Uyển, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ xanh chim hót, Húc Vương đứng yên ắng ngoài hoa viên, nụ cười trên mặt vẫn không hề thuyên giảm.

“Linh Lung, mai ta lại tới!”

——————————-

Linh Nhi trốn ở đằng sau, nheo mắt qua khe cửa nhìn Húc Vương rời đi, lúc này mới nhặt viên Dạ Minh Châu lúc nãy bị Ngọc Linh Lung ném đi rồi chạy như bay vào phòng.

“Tiểu thư, Dạ Minh Châu này, người vẫn không cần à?”

Linh Nhi vân vê viên Dạ Minh Châu đang phát sáng trong lòng bàn tay, thật cẩn thận hỏi.

Nhà nàng mở tiêu cực, từ nhỏ gặp qua bảo vật cũng không ít, nhưng viên minh châu giống thế này, vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Viên Dạ Minh Châu óng ánh này, dù không tính là vô giá, nhưng ít nhất cũng có thể mua được vài cái tiêu cục Phúc Uy chứ?

Báu vật trân quý như vậy, thế mà lại bị Ngọc Linh Lung không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái đã ném đi, làm gạch vụn sao?

Ngọc Linh Lung nhấp môi uống hụm trà, từ từ hồi phục bình tĩnh trong lòng, cũng không quay đầu lại mà nói: “Cần! Sao lại không cần? Mang đi đổi bạc!”

Húc Vương kia vừa là đời thứ hai nhà quan, vừa là đời thứ hai nhà phú. Một viên Dạ Minh Châu này với hắn mà nói cũng chẳng tính là gì? Người có tiền lại càng thích đốt tiền, nàng cũng không phiền lòng mà giúp hắn tiêu vài đồng vụn vặt!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung tức giận đến mức đỏ bừng, Huyên Thảo không khỏi dở khóc dở cười. Tiểu thư nhà mình đương tuổi thanh xuân, sao vẫn không hiểu mấy chuyện nam nữ như vậy? Có phải là thẹn thùng, nên mới tức giận như vậy không?

Linh Nhi cầm viên Dạ Minh Châu, muốn cười lại không dám cười. Húc Vương thân phận cao quý như vậy, lại bị tiểu thư nhà mình coi là cái túi tiền đầy, thật đúng là chuyện lạ của thiên hạ.

Ngọc Linh Lung vừa ngẩng đầu, lại thấy Huyên Thảo và Linh Nhi không ngừng nháy mắt rồi cười với nhau, cơn tức giận không nhịn được lại dâng trào: “Còn không đi ra ngoài đi, đứng ở chỗ này làm gì?”

Linh Nhi thè lưỡi, cười với Huyên Thảo một cái mới lui xuống.

Tâm tình tiểu thư không tốt, không ai dám giơ đầu ra, Huyên Thảo thêm trà cho Ngọc Linh Lung, rồi cũng lặng lẽ đi ra ngoài.

Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua rừng trúc, chạy nhảy trên từng cánh hoa hải đường đang mềm mại lay động theo làn gió dưới hành lang… Cảnh xuân tươi đẹp như vậy, mà người ở trong phòng, lại chẳng hề có tâm tình thưởng cảnh.

Cái gối thêu hoa này, không ngờ lá gan lại lớn đến như vậy, ngay cả nàng cũng dám trêu chọc!

Nhìn viên Dạ Minh Châu ở trên bàn phát ra từng tia sáng yếu ớt, đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung nhíu lại, phịch một tiếng liền đóng hộp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.