“Ngươi vừa mới nói gì?” Ngọc Linh Lung từ trên cao nhìn xuống Ngọc Thiên Liễu, nụ cười trên mặt hầu như đã biến mất.
“Ngươi nói mẫu thân của ai là vũ cơ? Ngươi nói ai được cho một màu liền mở phường nhuộm?”
Ngọc Thiên Liễu đau đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, nước mắt không nhịn được muốn chảy xuống, thế nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Ngươi dám đá ta? Ta là tỷ tỷ của ngươi!”
“Tỷ tỷ? Ngươi cũng tính là tỷ tỷ?”
Lời còn chưa dứt, Ngọc Thiên Liễu chỉ cảm thấy da đầu run lên, Ngọc Linh Lung đưa tay nắm lấy tóc nàng, kéo về hướng cái ao bên cạnh!
Nhìn thấy tình cảnh này, Ngọc Thiên Phương đành phải bất chấp tiến lên: “Tứ muội muội mau buông ra đi, nếu không lát nữa mẫu thân biết…”
Còn chưa nói xong, lời còn lại muốn nói đã bị ánh mắt hung tợn của Ngọc Linh Lung bức trở về: “Ngươi có phải cũng muốn nếm thử tư vị này hay không?”
Ngọc Thiên Phương nhất thời câm như hến.
Về phần Thôi ma ma, ngay từ đầu đã muốn trốn sang một bên. Cũng chỉ là vài đứa thứ xuất tiểu thư đánh nhau mà thôi, nàng không cần phải nhảy vào. Giờ phút này nhìn bộ dáng chật vật của Ngọc Thiên Liễu, vô luận thế nào cũng càng không dám tiến vào. Nhớ tới Tiền ma ma bị đánh gãy mũi, còn có cổ tay của Song Đào bị trật khớp, Thôi ma ma rụt đầu, dù cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám chủ động đi trêu chọc Ngọc Linh Lung, càng không nói đến chuyện khuyên can.
Lúc này, Ngọc Thiên Liễu tóc tai toán loạn, trâm cài đầu đinh đinh đang đang rơi rụng, không còn bộ dáng hừng hực khí thế như vừa rồi nữa. Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng vô luận thế nào cũng không thoát nổi cánh tay cứng rắn của Ngọc Linh Lung.
Trong nháy mắt, Ngọc Thiên Liễu đã bị kéo tới bên bờ ao. Dường như dự cảm được Ngọc Linh Lung muốn làm gì, Ngọc Thiên Liễu hoảng sợ kêu lên: “Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!”
Ngọc Linh Lung không muốn cùng nàng nói lời vô ích, bàn tay nhỏ nhắn nhấn một cái, trực tiếp đem mặt của Ngọc Thiên Liễu ấn xuống ao! (XN: /tung bông/ đánh hay lắm!)
Đám người Ngọc Thiên Phương và Thôi ma ma đứng một bên liền hít phải một luồng khí lạnh. Trời ạ! Tứ tiểu thư này, thật quá là gan to làm loạn! Nàng không sợ tai nạn chết người sao?
Chỉ thấy bọt khí trong ao ùng ục ùng ục bốc lên, tuy không nghe thấy tiếng kêu cứu của Ngọc Thiên Liễu, nhưng nhìn thân mình nàng kịch liệt vặn vẹo lại không mảy may giãy thoát được, hoàn toàn có thể tưởng tượng được giờ phút này nàng ta thống khổ đến thế nào.
Mắt thấy biên độ vặn vẹo của nàng ngày càng nhỏ, Ngọc Linh Lung mới kéo lên.
“Ào ào” Ngọc Thiên Liễu cuối cùng cũng được ngoi ra khỏi mặt nước, nhưng đáng tiếc, khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia đã sớm bị nước làm cho rối tinh rối mù. Bất quá, nàng ta không thể để ý nhiều như vậy được. Ngọc Thiên Liễu lúc này mặt và cổ đầy bùn, miệng mãnh liệt ho khan, một chữ cũng không nói được.
Ngọc Linh Lung cười thản nhiên, mặt cười như hoa sáng, lời nói cũng là băng lãnh đến thấu xương: “Miệng của ngươi rất thối, ta giúp ngươi súc miệng!”
Ngọc Thiên Phương đứng một bên nghe thấy, không khỏi cảm thấy tức cười, thế nhưng giờ phút này, nàng căn bản không có chút dũng khí nào đi giải cứu Ngọc Thiên Liễu. Ngọc Linh Lung trước mắt tựa hồ không phải người, mà là một nữ ma đầu cực kì hung ác.
Thuận tay đem Ngọc Thiên Liễu yếu ớt ném xuống đất, Ngọc Linh Lung lắc lắc cho hết nước trên tay, không thèm liếc nhìn cái thân thể nửa sống nửa chết dưới mặt đất kia lấy một cái, lưu loát xoay người rời đi.
Thôi ma ma không dám chậm trễ, nhanh chân đuổi theo.
Vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt như không có việc gì của Ngọc Linh Lung, Thôi ma ma không khỏi có chút sợ hãi. Nàng cũng không có tận mắt nhìn thấy việc đêm qua và sáng nay, nhưng hiện tại, vị thứ xuất tiểu thư này thủ đoạn thật tàn nhẫn, đối đãi với tỷ muội ruột thịt cũng không chút lưu tình, thật sự là đáng sợ.
Nhớ tới kế hoạch của chính mình, Thôi ma ma không biết tại sao nội tâm lại có chút khẩn trương. Nếu làm tốt thì hoàn hảo, nếu không tốt, chẳng những không biết ăn nói thế nào với Mộ thị, chỉ sợ Ngọc Linh Lung cũng không bỏ qua cho mình.
Chính lúc Thôi ma ma còn đang miên man suy nghĩ, thanh âm thanh thúy của Ngọc Linh Lung bỗng vang lên: “Còn xa không?”
Thôi ma ma vội vàng cười lấy lòng: “Không xa, ở ngay phía trước.”
Ngọc Linh Lùng nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Thôi ma ma, khẽ mỉm cười, đôi mắt nhỏ lưu chuyển mang theo chút hàn quang, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người:
“Sao? Sợ à?”
“Không, không có….” Thôi ma ma không nhịn được sợ run người, Tứ tiểu thư này còn nhỏ, sao có thể lợi hại như vậy, ngay cả việc nàng đang nghĩ gì cũng đoán được.
Ngọc Linh Lung đem dáng vẻ bất an của Thôi ma ma vào trong đáy mắt, cũng không lên tiếng nữa. Lão thái bà này bất quá cũng chỉ là một con chó của Mộ thị, có thể Mộ thị đã dùng rất nhiều xương để mua chuộc bà ta, khiến bà ta trung thành và tận tâm phục vụ. Nhưng thứ mà loại chó này sợ nhất, cũng chính là một chiếc đại bổng tàn nhẫn! (Đại bổng: Cây gậy lớn làm bằng gỗ dùng để đánh)
Hôm nay nàng trừng trị Ngọc Thiên Liễu một chút, nhất định sẽ khiến Thôi ma ma sinh lòng sợ hãi, Mộ thị muốn kế hoạch của mình tiến hành, chỉ sợ cũng không dễ dàng được như vậy.
Hai người đều có tâm tư riêng, hướng đến một tòa viện cách đó không xa.
Ở bên kia, đợi đám người Ngọc Linh Lung đi xa, Ngọc Thiên Phương mới dám đến nâng Ngọc Thiên Liễu dậy, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, phấn son trên mặt loang lổ hòa cùng với nước bùn dưới ao, vừa thối lại vừa bẩn, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước lạnh trên người không ngừng thi nhau rơi xuống đất.
Ngọc Thiên Phương giật nảy mình, gương mắt nhìn bốn phía định tìm người, nhưng xung quanh lại chẳng có ai. Nàng vội vàng lấy ngón tay đè huyệt nhân trung của Ngọc Thiên Liễu, trong miệng không ngừng gọi:
“Tam muội, Tam muội! Muội mau tỉnh lại đi!”
Qua một lúc, Ngọc Thiên Liễu dốt cuộc cũng dần tỉnh lại, Ngọc Thiên Phương lúc này mới yên lòng: “Tam muội, muội không sao chứ?”
Sau nửa ngày, Ngọc Thiên Liễu mới hoàn toàn tỉnh táo, đến khi hiểu rõ được tình huống trước mắt, nàng ta không nhịn được liền mở miệng mắng: “Con nha đầu chết tiệt này, dám đối xử với muội như vậy!”
Ngọc Thiên Phương khẽ thở dài: “Không phải tỷ nói rồi sao? Muội cũng quá liều rồi. Biết rõ việc ả ta mới gây ra, lại còn đi gây sự!”
Ngọc Thiên Liễu oán hận đầy người, giãy dụa muốn đứng dậy: “Ả ta đi đâu rồi? Chúng ta đi tìm ả!”
Tìm được Ngọc Linh Lung thì có thể làm gì? Ngọc Thiên Phương không biết phải nói gì, chẳng lẽ lại muốn ăn đánh một lần nữa?
Gương mắt nhìn bốn phía, sắc mặt Ngọc Thiên Phương bỗng nhiên thay đổi. Nhìn hướng Thôi ma ma dẫn Ngọc Linh Lung đi, đó chẳng phải là hướng…
Ngọc Thiên Phương do dự nói: “Hình như là hướng Phẩm Lan Uyển?”
Ngọc Thiên Liễu nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Cái gì? Phẩm Lan Uyển? Ả ta vào đó để làm gì?”
Ngọc Thiên Phương dù sao cũng lớn hơn, chỉ cần nghĩ lại liền hiểu ra dụng ý của Mộ thị: “Hay là…Nơi phu nhân ban cho nàng ta là Phẩm Lan Uyển sao?”
Ngọc Thiên Liễu sửng sốt, tiếp theo đó thì bật cười lớn, tiếng cười tràn ngập vui sướng khi người gặp họa: “Vẫn là phu nhân có biện pháp. Thế mà lại đem cái viện kia cho ả ta. Muội sẽ đợi xem sau này ả ta có ngày nào yên ổn hay không. Ha ha, thật là thỏa mãn cái cơn giận của muội!”
Ngọc Thiên Liễu cười dằn, vừa nhẫn nhịn cơn ho khan vừa ra sức đứng dậy, Ngọc Thiên Phương vội vàng đỡ nàng: “Muội vẫn là nên nói ít vài câu. Nhanh đi về thôi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Ngọc Thiên Liễu vừa ho vừa cười: “Được, được! Xem ra muội không cần ra tay, ả ta cũng không sống thêm được vài ngày nữa!”
Ngọc Thiên Phương trầm mặc không nói, kéo Ngọc Thiên Liễu, đáy mắt xẹt qua chút hận ý không dễ dàng phát giác được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]