Đối với chuyện của Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương trong lòng đúng là có chút nghi ngờ, Trần Băng Băng gần đây biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng Lí Vị Ương bất luận như thế nào cũng không thể quên được ngày đó đối phương khóc lóc đến tê tâm liệt phế như vậy (đau khổ tột cùng),đối với một người mà nói, đau đớn lại hết nhanh như vậy sao?
Không nên trách Lí Vị Ương đa nghi, trên thế gian này hết thảy đều là họa phúc khó liệu, khó phỏng đoán nhất chính là nhân tâm. Nhưng bất luận nàng quan sát thế nào, Trần Băng Băng đều vẫn như thường ngày, cười khanh khách đối đãi với mọi người, đối với Quách phu nhân cũng tận tâm tận lực thường xuyên lui tới.
Một ngày, Lí Vị Ương theo thói quen đi Tàng Văn hiên chọn lựa một ít sách mà nàng thích, nhưng lúc xe ngựa vừa đi ra cửa lớn, tâm niệm nàng vừa động, đột nhiên phân phó Triệu Nguyệt, nói: "Ngươi phân phó xa phu đi đường vòng, đi qua Dược Đường nhìn một chút." Lí Vị Ương vừa nói Dược Đường, Triệu Nguyệt tự nhiên ngầm hiểu, liền phân phó xa phu quay đầu xe ngựa lại, đi đường vòng đến Dược Đường.
Vừa đến cửa Dược Đường, đã thấy ba vòng trong ngoài đầy người chen lấn, Lí Vị Ương thấy tình hình này không tốt nên không tới gần, chỉ phân phó xe ngựa đứng ở cách đó không xa, sau đó ngồi trong xe nhìn xem bên kia xảy ra chuyện gì.
Xa xa nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi để tang đứng trước cửa Dược Đường chửi bậy, nói: "Ông trời không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794525/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.