Lúc này, Triệu Nguyệt bước nhanh vào lều trại, nhẹ giọng bẩm báo Lí Vị Ương: "Tiểu thư, lão gia vừa rồi phái người đến báo, mời tiểu thư qua xem."
Lí Vị Ương cười rộ lên, lập tức nhìn về phía Quách Trừng đang ở bên cạnh, mở miệng nói: "Tam ca, muội đi gặp phụ thân trước, sẽ nhanh trở về."
Trên mặt Quách Trừng biểu hiện một tia lo lắng hiếm thấy, hắn nhìn Lí Vị Ương, bộ dáng muốn nói lại thôi, nói: "Gia nhi, phụ thân không đồng ý cho chúng ta chủ động ra tay đối phó Bùi gia, chuyện này..." Hắn mới nói một nửa, hiển nhiên là lo lắng Lí Vị Ương bị Tề Quốc Công trách phạt.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, trong giọng nói không có nửa điểm khẩn trương: "Chuyện gì nến đến rồi sẽ đến, chủ ý này là của muội, phụ thân muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình muội là được." Mặc kệ Tề Quốc Công thấy thế nào, nàng nhất định phải đối phó Bùi gia, hơn nữa nàng cũng không đồng ý kiểu phương pháp đấu tranh chậm rì rì trước đây của Quách gia, nếu phải chờ tới lúc Bùi gia tự đấu cho đến khi tiêu vong, chỉ sợ phải chờ lâu đằng đẵng. Lí Vị Ương tự nghĩ mình có tính nhẫn nại, nhưng cũng không nghĩ sẽ tiêu phí vài thập niên để báo thù rửa hận, cho nên có chút giải bày cũng tốt. Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, mỉm cười nhìn mọi người nói: "Muội đi trước." Nói xong, nàng mang theo Triệu Nguyệt từ trong lều trại đi ra ngoài.
Quách Đôn trên mặt toát ra một tia bất an, hắn nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794512/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.