Quách Trừng lẳng lặng chờ bên ngoài, nhìn Triệu Nguyệt theo sau Lý Vị Ương từ trong thư trai đi ra trên tay mang một chồng sách,hắn cười nói : "Muội muốn cái gì bảo người đưa vào phủ là tốt rồi,cần gì khó khăn phí sức như thế"
Lý Vị ương chỉ cười một tiếng nhẹ nhàng,nói : "Tam Ca,đôi khi đi ra một chút cũng là chuyện tốt."
Quách Trừng cười như không cười ,trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo môt tia ranh mãnh :"Ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy là muội vốn là muốn đi xem náo nhiệt đây ?"
Từ ý nào đó nói lên,Quách Trừng suy đoán quả không có sai,Lý Vị Ương vừa rồi là cố ý đến coi trộm trò hay thôi.Nhưng giờ phút này nàng chỉ cười cười,cũng không nhiều lời.Khi nàng chuẩn bị lên xe.Quách Trưng đột nhiên nói:"Muội có muôn đi xem trân bảo các một chút không?Hiện tại các tiểu thư trẻ tuổi đều thích đi chỗ đó."
Lí Vị ương nhìn thoáng qua,quả nhiên đối diện có một trân bảo các mặt tiền thập phần xa hoa.Nàng nhìn quách trừng một cái,lắc đầu nói :"Mẫu thân đã cho ta rất nhiều châu báu. nhìn một ngày cũng muốn đeo lên tới một năm sau"
Quách Trừng có điểm giật mình nhìn Lý Vị Ương, hắn vốn cho rằng nữ nhân đều là những người lòng tham không đáy, sẽ không thể cự tuyệt lại đồ trang sức đeo tay,Lý Vị Ương sao lại cam lòng khước từ đây,mà xem ra có vẻ thành tâm cự tuyệt.Hăn định mở lời muốn nói chuyện,bỗng thấy vẻ mặt Lý vị ương có chút biến hóa vi diệu,hắn nhìn theo tầm mắt của nàng nhưng lại thấy một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794469/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.