Sau khi Thác Bạt Chân bị quật ngã, Thác Bạt Ngọc trở thành nhân tuyển duy nhất cho vị trí Thái tử, vô số triều thần bắt đầu âm thầm tặng lễ vật cho hắn, chỉ sợ bản thân không có cơ hội nịnh bợ đế vương tương lai. Trong lòng Thác Bạt Ngọc tuy vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt lại không để lộ ý tứ gì. Trong suy nghĩ của hắn, những gì hắn có được ngày hôm nay đều do một mình hắn nỗ lực, không liên quan gì đến những quần thần chỉ biết nịnh nọt kia.
Nhưng có một người là ngoại lệ.
Cho nên, hắn đã cho chuẩn bị một bàn tiệc rượu riêng ở Giang Lâu để chiêu đãi Lí thừa tướng và con gái.
Nhã gian bố trí xa hoa, Lí Tiêu Nhiên cười vui vẻ, nói: "Thất điện hạ, ngài không cần khách khí như thế, có thể cống hiến sức lực cho Thái tử tương lai là vinh hạnh của ta".
Thác Bạt Ngọc mỉm cười, lão hồ ly này từ đầu tới giờ chỉ xem kịch vui, ở ngoài mặt có vẻ như đang giúp đỡ hắn, nhưng thực ra là chưa bao giờ nhúng tay tranh đấu chút nào, ông ta chỉ sợ bị liên lụy, luôn bo bo giữ mình, nếu không phải vì Lí Vị Ương, hắn căn bản sẽ không liếc ông già này một cái. "Lí thừa tướng đừng khách khí, thánh chỉ của phụ hoàng còn chưa hạ xuống, bây giờ ta còn chưa phải Thái tử tương lai".
"Ai, điện hạ sao lại khiêm tốn như thế, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi! Phải không Vị Ương?". Lí Tiêu Nhiên nói xong, cười vui vẻ nhìn Lí Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794458/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.