Bạch Chỉ, Mặc Trúc lo lắng nhìn Lí Vị Ương đối xử khắc nghiệt, lạnh lùng với Lí Mẫn Đức. Nếu đối với người khác các nàng có thể hiểu nhưng người này.....lại là người luôn thân cận với tiểu thư: tam thiếu gia.
Lí Mẫn Đức không tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hoà nói: "Vị Ương, trà này lạnh rồi, ta rót cho nàng một ly khác được không?"
Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Lí Mẫn Đức, ta thật sự chịu hết nổi ngươi! Ngươi luôn quấn quít lấy ta không thấy phiền sao? Ngươi không phiền nhưng ta khó chịu! Mỗi lần nhìn mặt ngươi là ta lại hối hận lúc trước vì sao lại đi cứu ngươi chứ!"
Không, lời này không phải là điều nàng nghĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ như thế. Nàng chưa từng hối hận, không chỉ như thế, thậm chí nàng còn rất cảm động, vui sướng vô cùng. Lí Mẫn Đức luôn luôn làm bạn bên cạnh nàng, điều này không có gì quan trọng bằng.
Lí Mẫn Đức lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí vẫn không tức giận: "Vị Ương, ta sẽ không đi, mặc kệ nàng nói gì đi nữa."
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: "Từ trước ngươi đã luôn ỷ lại ta, giờ ngươi có thế lực của mình, có ám vệ, nhưng ngươi vẫn cứ như con cún con đứng bên cạnh ta. Sự ỷ lại này của ngươi chẳng qua chỉ là theo bản năng, ngươi sợ hãi phải đối mặt với thế giới bên ngoài, sợ phải đối mặt với kẻ thù của ngươi. Mạnh miệng nói muốn ở bên cạnh ta, nhưng căn bản là vì trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh thù hận, ngươi vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794444/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.