: Vô tình vô nghĩa
Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ có Trương Đức phi lộ ra vẻ mặt trong dự liệu, bởi vì Hoàng đế là do nàng sai người đi mời, Lí Vị Ương dẻo mỏ, Hoàng đế lại cố tình tán thưởng nàng ta, hôm nay sẽ để cho Hoàng đế nhìn xem, mình lục soát được trâm vàng trên người nha đầu kia như thế nào!
Đức phi cùng Hiền phi vội vàng đứng dậy nghênh giá, Hoàng đế thấy hai người, khẽ gật đầu nói: “Làm sao vậy? An Bình Huyện chủ tiến cung bầu bạn với mẫu hậu, sao lại nháo loạn ra chuyện trộm cắp?”
Đức phi đã sớm sai người bẩm báo qua mọi chuyện với Hoàng đế, lúc này lộ ra dáng vẻ oan ức: “Ban đầu cũng không dám quấy nhiễu thánh giá, nhưng chuyện này thật sự nghiêm trọng, chúng thần thiếp không dám làm chủ, cho nên mới mời bệ hạ cùng Thái hậu đến đây.”
Hoàng đế thấy sắc mặt bà trắng bệch, thương tiếc: “Từ lúc săn bắn trở về, thân thể nàng hơi yếu nhược, hôm nay vì vấn đề gì mà tức giận như vậy?”
Trong mắt Đức phi có ánh lệ, quay đầu đi nhẹ nhàng lau khoé mắt, rồi nức nở nói: “Trong cung luôn bình an vô sự, ai ngờ hôm nay sinh ra chuyện xấu xa như trộm cắp. Huyện chủ trộm thứ khác thì thôi bỏ qua đi, thần thiếp thương nàng ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, coi như đem tặng là được. Nhưng đó lại là trâm vàng bệ hạ vừa mới ban cho.”
Hoàng đế hơi ngạc nhiên, nhìn Hiền phi bên cạnh hỏi: “Trâm vàng?”
Trên mặt Hiền phi lộ ra vẻ tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/794379/chuong-95-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.