Cao Mẫn cười lạnh nói: “Đầu tiên chúc mừng ngươi, rất nhanh sẽ được bay lên cao, tương lai thuận lợi ngồi vào vị trí Tam Hoàng tử phi, ngươi đúng là rất giỏi.” Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta, “Biểu tỷ, ngoại trừ nói hươu nói vượn thì tỷ còn có thể làm được gì nữa.” Tươi cười trên mặt Cao Mẫn chợt tắt, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi rắp tâm làm gì, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là đồ thứ nữ, đừng vọng tưởng leo lên Hoàng tử làm Chính phi, cùng lắm chỉ được làm Trắc phi, đến lúc đó —— “ Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt kiêu ngạo ngang ngược của nàng ta, chán ghét: “Leo lên Hoàng tử cái gì, đừng nghĩ tất cả mọi người giống biểu tỷ.” Cao Mẫn nổi giận đùng đùng: “Rõ ràng ta thấy ngươi ở cùng chỗ với Tam điện hạ, ngươi còn dám cứng mồm, rõ ràng như thế, ngươi đúng là đồ vô sỉ!” “Cao Mẫn, ta vì sao phải giải thích với tỷ, tỷ nghĩ mình là ai!” Lí Vị Ương nhìn thẳng nàng ta, gằn từng tiếng, nói không nhanh không chậm: “Biểu tỷ thích Thác Bạt Chân, thì cứ đi tìm hắn là được, cần gì phải quấn lấy ta, không biết từ xấu hổ viết như thế nào sao?” Cao Mẫn quả thật không tin được nổi tai mình, Lí Vị Ương nói thẳng ra Cao Mẫn thích Thác Bạt Chân! Nàng ta còn không ngẫm lại, luôn miệng nói đến Tam điện hạ, còn ai không nhìn ra nàng ta thích Thác Bạt Chân?! Lí Vị Ương cũng không phải người ngốc! Nhưng hiện tại vì bị người khác để lộ tâm sự nên Cao Mẫn thở càng hổn hển hơn: “Lí Vị Ương, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?! Ngươi không sợ ta nói cho Tam điện hạ biết?!” Lí Vị Ương nở nụ cười, cười rất vui vẻ rất ngọt ngào: “Nếu biểu tỷ muốn thì cứ việc đi nói cho hắn biết, trước mặt hắn ta chưa bao giờ che giấu tính khí của mình, tỷ thuận tiện nói cho hắn biết, tỷ thích hắn, muốn gả cho hắn, xem hắn có nguyện ý lấy tỷ làm Chính phi không, dù sao cũng là biểu tỷ muội, ta nhắc nhở tỷ một câu, Thác Bạt Chân rất tinh mắt lại có dã tâm, chỉ sợ phủ Bá Xương hầu của tỷ hắn còn không nhìn vào mắt!” Cao Mẫn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói cái gì?!” Trong lòng nàng lại biết lời của Lí Vị Ương là thật, Nguỵ Quốc phu nhân đã từng tiến cung thử thăm dò ý Võ Hiền phi, Võ Hiền phi không nói gì, nhưng lúc nói chuyện này với Thác Bạt Chân thì bị hắn uyển chuyển cự tuyệt. Bá Xương hầu nghe xong mắng Nguỵ Quốc phu nhân một trận, nói bà không biết tự lượng sức mình, cũng nói Thác Bạt Chân có dã tâm, thấy chướng mắt phủ Bá Xương hầu đang dần xuống dốc, nhưng đối với Cao Mẫn tiểu thư đang xuân tâm nảy mầm mà nói thì không tin Thác Bạt Chân sẽ thích những thứ tục tằng, nàng một lòng cho rằng thường ngày ít tiếp xúc cho nên Thác Bạt Chân mới lạnh nhạt với nàng như thế, bởi vậy lần này nàng phải cố bám theo đến cùng, không ngờ Thác Bạt Chân vừa nhìn thấy Lí Vị Ương thì bỏ lại nàng, nàng lập tức phán đoán, Lí Vị Ương là con hồ ly tinh, cướp đi sự chú ý của Thác Bạt Chân! “Ngươi đừng có điên cuồng ngang ngược như vậy, Tam điện hạ thuộc về ta! Ai cũng đừng hòng tranh với ta!” “Thác Bạt Chân là của ai ta không xen vào, cũng chẳng quan tâm! Những gì cần nói ta đã nói xong, thứ nhôm đồng sắt vụn tỷ coi là bảo bối ta tuyệt đối không thèm, tỷ thích thì cứ việc đến chiếm đoạt, dù sao ta còn muốn nói một câu cuối cùng, mang Tam điện hạ của tỷ cút ra xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy một đám chó điên sủa loạn trước mặt!” Lí Vị Ương nói câu sau mạnh mẽ hơn câu trước, từng bước một đến gần nàng ta, Cao Mẫn lùi lại phía sau, sự đắc ý kiêu ngạo ban đầu chậm rãi biến mất, sắc mặt chợt biến thành trắng bệch. “Biểu tỷ cứ nỗ lực cho tốt, ta ở đây chúc phúc tỷ sớm được lên làm Tam Hoàng tử phi!” Nói tới đây, Lí Vị Ương hừ nhẹ một tiếng, không liếc nhìn nàng ta lần nào nữa, xoay người rời đi. Cao Mẫn tức giận đến cả người run run, nàng hậm hực đi đến trước một mảng cỏ, giật tung hết lên, ném xuống đất giẫm đạp. “Tiểu thư bớt giận!” Nha đầu bên cạnh sợ hãi, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cao Mẫn không chút nghĩ ngợi, mạnh tay tát cho nàng ta một bạt tai, nha đầu oan ức ôm mặt, lùi sang một bên. Khuôn mặt Cao Mẫn vặn vẹo, toàn thân phát run vì hận, nàng cắn chặt răng, dùng giọng nói chỉ nàng nghe được gằn từng chữ: “Lí Vị Ương, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!” Ngươi cướp Tam điện hạ, bây giờ rất đắc ý phải không? Ta sẽ không từ bỏ! Ta tuyệt đối không ngồi chờ chết! Suy nghĩ, bỗng dưng nàng cười rộ lên, giọng nói sắc bén, không sai, chỉ cần Lí Vị Ương không còn tồn tại, Tam điện hạ tự nhiên sẽ chú ý đến nàng. Chỉ cần nó chết! Lí Vị Ương luôn ở trong Lí phủ rất ít khi ra khỏi cửa, không có cơ hội, nhưng hiện tại đang đi dã ngoại, muốn trừ bỏ nàng ta có rất nhiều biện pháp! Nha đầu bên cạnh nhìn gương mặt âm trầm của Cao Mẫn, rùng mình. Cao Mẫn vòng hai vòng bên ngoài lều trại của Võ Hiền phi, hiện giờ tâm tư Tam điện hạ đều đặt trên người tiện nhân kia, lấy nàng ta chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu để nàng ta gả cho Tam điện hạ thì mình sẽ không còn hy vọng! Nàng Cao Mẫn tài mạo song toàn, sao có thể bại dưới tay một đứa xuất thân hạ lưu! Nhưng mà hiện tại, làm cách nào mới vãn hồi được tình hình? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến Võ Hiền phi. Bà ấy là dưỡng mẫu của Thác Bạt Chân, có ân nuôi nấng hắn, Thác Bạt Chân rất nghe lời bà ấy, nếu mình nói tất cả mọi chuyện, bà ấy nhất định sẽ ngăn cản Thác Bạt Chân lấy loại nữ nhân đê tiện đó! Hạ quyết tâm, nàng đi về phía lều trại, nhưng bị cung nữ ở cửa ngăn lại: “Cao tiểu thư, Hiền phi nương nương được bệ hạ triệu kiến, hiện tại không ở trong lều.” Cung nữ cung kính nói. Sắc mặt Cao Mẫn cứng đờ, rõ ràng nàng nghe thấy có tiếng nói trong lều trại, vì sao Hiền phi nương nương không chịu gặp nàng?! Sao nàng có thể nghĩ ra, một cái phủ Bá Xương hầu, nếu không có phủ Tưởng Quốc công cùng quan hệ thông gia với Lí Thừa tướng thì ai thèm liếc mắt nhìn nàng một lần? Chỉ có điều Nguỵ Quốc phu nhân không biết nông sâu, cho nên dạy dỗ ra được nữ nhi cũng không biết trời cao đất rộng. Cao Mẫn mím chặt môi, trong mắt loé tia sáng lạnh, Hiền phi nương nương không chịu gặp nàng, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng nổi giận đùng đùng trở về lều trại nhà mình, nhìn thấy Nguỵ Quốc phu nhân thì nhào vào lòng bà. “Mẫu thân, lần này mẫu thân nhất định phải giúp nữ nhi, chỉ cần mẫu thân giúp nữ nhi, nữ nhi nhất định sẽ thành công!” Ngụy Quốc phu nhân bị biểu cảm điên cuồng của nàng doạ sợ, vội vàng cho các nha đầu lui ra, đỡ dậy: “Mẫn nhi, nói chậm thôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Cao Mẫn cắn môi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sáng đến doạ người: “Mẫu thân, mẫu thân nhất định phải giúp con giết Lí Vị Ương!” Nói xong, nàng kể hết những chuyện phát sinh ngày hôm nay với Nguỵ Quốc phu nhân, Nguỵ Quốc phu nhân nghe xong, mày nhíu lại càng chặt. “Con nói, lúc đó Lí Vị Ương đang ở cùng Thất điện hạ?” Bà nhạy bén bắt được trọng điểm. “Dạ, còn cười cười nói nói, nó đúng là không biết xấu hổ!” Cao Mẫn nghiến răng nghiến lợi. Ngụy Quốc phu nhân lại cười rộ lên: “Như vậy mẫu thân mới có biện pháp.” “Mẫu thân có biện pháp gì, con định để Hiền phi nương nương ngăn cản Tam điện hạ, giáo huấn Lí Vị Ương, không ngờ bà ấy không chịu gặp con! Bà ấy rõ ràng xem thường nhà chúng ta!” Cao Mẫn tủi thân chảy cả nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]