Nhờ có sự kiện lần trước, Lí Vị Ương trở thành tiêu điểm chú ý ở thôn, Chu Thanh và Lưu thị không còn sai nàng làm việc nặng nữa, nhưng để ở nhà lại cảm thấy ngứa mắt, quyết định để nàng đến giúp quán trà cách cửa thôn không xa.
Trước giờ quán trà do Chu Giang và Mã thị quản lý, bán chút nước trà bình thường cùng bánh bột ngô thô ráp cho những người đi qua thôn, thuận tiện kiếm được chút tiền.
Mã thị thương Lí Vị Ương tuổi còn nhỏ mà phải chịu khổ nhiều, nên chỉ để nàng nấu nước trong nhà kho nhỏ phía sau quán, cũng không bảo nàng làm việc gì khác nữa. Ngay lúc Lí Vị Ương thêm lửa vào bếp lò, đột nhiên Mã thị vội vàng tiến vào, thấy Lí Vị Ương đang bận, vội nói: “Vị Ương, nhanh chút! Còn thiếu ít nước, bưng mười cái bánh bột ngô ra, có khách quý nghỉ chân ở quán trà ta.” Lí Vị Ương làm theo, đi tới cửa, trong lòng lại thấy khó hiểu, thương khách từ nam đến bắc có rất nhiều, mà chưa từng được gọi là khách quý. Khách quý trong lời Mã thị, là loại người nào nhỉ? Nàng bước chậm rãi đến cửa, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Dưới mái che đứng đầy hộ vệ mặc cẩm y màu xanh, không nhìn rõ người ngồi giữa bọn họ là người nào, chỉ có điều nhìn bên ngoài hai mươi con tuấn mã xen giữa là một con Bạch Long câu (giống ngựa hiếm) xứng đôi với yên bạc rua đỏ bên trên, khí thế áp đảo. Tiếng thúc giục của Mã thị lại vang lên: “Vị Ương! Nhanh đi! Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/251264/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.