Chu Thanh là một nam nhân, chiều sâu khi nhìn nhận một vấn đề hơn xa Lưu thị, cho nên hắn đối xử với Lí Vị Ương không ác liệt, bởi vì hắn có nguyên tắc để lại một đường lui cho mọi việc, vì thế mỗi lần hắn về nhà, Lí Vị Ương sẽ có mấy ngày lành trôi qua.
Nấu xong dập tắt lửa, Lí Vị ương mở đôi mắt to mờ mịt hơi nước, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc chậm rãi đứng lên. Vừa định nâng cánh tay tê mỏi lên xoa nắn. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói: “Nha đầu chết tiệt kia ngươi lại nhàn hạ, nhanh thu dọn phòng bếp! Lát nữa ta về xem ngươi có còn nhàn hạ hay không!”
Lí Vị Ương chậm rãi nhìn thoáng qua tiểu cô nương tay chống hông đứng ở cửa, quắc mắt trừng trừng nhìn mình, tiểu cô nương này chỉ lớn hơn mình một tuổi, lại cao hơn nửa cái đầu, bộ dáng cao lớn, tướng mạo vốn rất xinh đẹp, mà khuôn mặt lại mang vẻ chanh chua, đánh tan sự xinh đẹp vốn có.
Chu Lan Tú tràn ngập sự đố kị nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương, trong lòng hừ lạnh, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu phân phó: “Nhớ cọ nồi sạch sẽ, còn trên đất nữa, không được để lại nước! Đồ vụn trên bếp cũng phải dọn sạch!”
Lí Vị Ương đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp, nhìn bóng lưng đối phương, đột nhiên nở nụ cười. Qua nửa canh giờ ngắn ngủi, nàng mới rửa xong toàn bộ nồi, cong lưng bắt đầu lau.
Lúc này, Chu Lan Tú đột nhiên thò đầu từ cửa sổ vào nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-huu-doc/251262/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.