Hạ Thính Ngưng mở to mắt, sắc bén trợn trừng nhìn qua “Phụ thân, thật đúng là đã lâu không gặp a. Thế nào, ngay cả giáo huấn một cái bà tử ta cũng phải xin chỉ thị của của phụ thân trước phải không?”
Lí thị này? Vậy còn mẫu thân, nàng tính kế mẫu thân thì tính là cái gì?. Nói chuyện cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi. Quả nhiên là kẻ bất lực, đầu bị lừa đá.
Hạ lão gia bị nữ nhi nhà mình trừng đến cảm thấy run lên, hơn nữa câu “đã lâu không gặp” kia không phải ám chỉ bản thân bao nhiêu năm qua bạc đãi ba mẫu tử các nàng sao!.
Hạ lão gia nghĩ vậy, lại nhìn về phía Thủy thị hai mắt đỏ hốc, nhu nhược động lòng người.
Trong lòng căng thẳng, tuy rằng Ngưng Nhi mạnh mẽ, nhưng từ trước tới nay luôn rất có chừng mực, nhất định sẽ không tùy tiện oan uổng Vương ma ma. Nghĩ đến lão bà tử kia xác thực không quy củ, phạm đến trên đầu nàng, mới có thể khiến Ngưng Nhi nổi giận.
Sau khi Hạ lão gia trải qua một phen suy nghĩ, giọng điệu liền mềm nhũn ra, nói “Nhưng Vương ma ma này không quy củ, thì con cũng phải đợi sau khi trở về, bẩm báo cho mẫu thân con. Để nàng xử lý, về sau không được như vậy nữa biết không? ”
Nói như vậy, chính là muốn đem việc này bỏ qua.
Lí thị vừa nghe, lập tức bất mãn đứng lên, nói đến cùng lão gia vẫn là che chở tiện nhân Thủy thị kia. Nàng có cái gì tốt, không phải chỉ là có nhi tử thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-duong-ga-nhat-dang-the-tu-phi/131472/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.