Từ Thiên Thanh xoay người nhìn nàng: “Lục muội muội… gần đây có khỏe không?”
Tích Thu nửa nghiêng người, rũ mắt: “Làm phiền biểu ca nhớ tới, hết thảy đều tốt.”
Ngữ khí nàng xa cách, thái độ lãnh đạm khiến khuôn mặt tươi cười của Từ Thiên Thanh cứng đờ. Nhưng nghĩ đến hai người bọn họ đã vài năm không gặp, cả hai cũng đã trưởng thành, có chút câu nệ cũng không ngoài ý muốn.
“Cây trâm kia… Lục muội muội không cần nghĩ nhiều, là huynh dùng một quyển ‘Chiêm thiên kinh’ đổi với người, mẫu thân bà ấy… cũng không biết.”
‘Chiêm thiên kinh’? Tích Thu ở đã từng thấy đề cập qua trong quyển ‘Chư gia tạp đàm’, đó là một quyển sách về thiên văn nói về các hiện tượng tinh tú hiếm có trên đời, càng không dễ kiếm được. Thật không nghĩ tới hắn chẳng những có còn lấy ra đổi thành trâm với người.
Tích Thu không biết nói gì cho phải.
“Có phải Lục muội muội không thích hay không?” Nàng cũng không cài cây trâm hắn đưa, Từ Thiên Thanh tự cảm thấy lễ vật hắn đưa không hợp tâm ý nàng.
Tích Thu sửng sờ một hồi, suy nghĩ một lát mới hiểu được, hắn là đang hỏi nàng có thích cây trâm đó hay không.
Nàng phải nói thế nào, thích hay là không thích?
“Cây trâm rất đẹp.” Tích Thu rõ ràng cảm nhận được Từ Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Chẳng qua muội bình thường không ra khỏi cửa, cũng không dùng được đồ vật quý trọng như vậy, vẫn là đặt ở chỗ biểu ca tương đối thỏa đáng hơn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-dong-doi-thu-huong/3546509/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.