Thập Nhất Nương và Tân Cúc cũng đã có vài ngày không gặp, nên nàng giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm, vừa ngồi xuống, Vạn Đại Hiển đã chạy tới.
Tân Cúc căng thẳng trong lòng.
Vạn Đại Hiển làm người vẫn luôn cẩn thận, trầm ổn, biết rõ nàng vào phủ tới gặp Thập Nhất Nương, coi như là có chuyện gì, cũng sẽ không lỗ mãng mà đến nhà như vậy… chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?
Thập Nhất Nương cũng rất ngoài ý muốn. Nàng vội sai bảo tiểu nha hoàn: “Mau mời Vạn quản sự đi vào.”
Tiểu nha hoàn lên tiếng rồi đi.
Giữa hai đầu lông mày của Tân Cúc lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Ngươi đừng lo lắng.” Thập Nhất Nương an ủi nàng, “Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”
Tân cúc bình tĩnh lại.
Có Thập Nhất Nương làm chủ, chuyện lớn hơn nữa cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lúc Vạn Đại Hiển tiến vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hắn cung cung kính kính mà hành lễ với Thập Nhất Nương, rồi cười gọi “Tứ phu nhân”, nụ cười đó cũng lộ ra chút miễn cưỡng.
Thập Nhất Nương liền đuổi tiểu nha hoàn trong phòng ra.
Vạn Đại Hiển thở phào nhẹ nhõm rõ ràng.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái túi nho nhỏ bằng nhung màu đỏ tím: “Phu nhân, người xem!”
Tân Cúc vội nhận lấy đưa tới trước mặt Thập Nhất Nương rồi mở ra.
Hai người đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Ở trong túi tất cả đều là trân châu, từng hạt lớn nhỏ to như long nhãn, châu quang bảo khí(*),làm cho người ta không mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568423/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.